Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 150

… 30.
Không chỉ Khúc Nhiên và thợ quay phim ngậm miệng mà ngay cả tổ đạo diễn đứng cách họ cả một khúc cũng im phăng phắc đến lạ.
Mãi tới khi tiếng vo ve xung quanh tắt hẳn, mọi người mới bàng hoàng nhận ra chẳng biết từ bao giờ mà bốn phía đã không còn tiếng côn trùng kêu vang.
Thậm chí tới cả âm thanh xào xạc khi gió thổi qua lớp cỏ khiến chúng đung đưa cũng đã im bặt từ lâu.
Bốn bề tĩnh lặng, không một tiếng động.
“Đàn… đàn em…” Khúc Nhiên nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.
“Hửm?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn thoải mái như trước.
“Nếu… nếu…” Khúc Nhiên tạm dừng vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chị đã đứng ngay trước cửa căn nhà đó rồi thì sao?”
“Ồ… Vậy hả…” Tô Tái Tái kéo dài giọng, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Khúc Nhiên bỗng thấy hơi hoảng, sau lưng chợt có cảm giác lành lạnh, tóc gáy cũng dựng đứng hết lên.
Hệt như bản năng của cơ thể này đã cảm ứng được mối đe dọa nào đó đang tới gần nên mới đưa ra lời cảnh báo cho cô ấy biết vậy.
Thế nên Khúc Nhiên không nhịn nổi nữa mà thất thanh hét lên một tiếng “Đàn em”, mong sẽ nhận được câu trả lời từ chỗ Tô Tái Tái.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng bá vai nhau nhìn chằm chằm màn ảnh đang quay cận mặt Khúc Nhiên, đồng thời ngừng thở không dám nói câu nào.
“Thì rời đi thôi.”
“… Hả?” Khúc Nhiên sửng sốt, chưa kịp hiểu thấu ý cô: “Rời… rời đi?”
“Ừ, lùi về sau ba bước, sau đó xoay lưng lại rồi đi thẳng một mạch trở về.” Tô Tái Tái đáp.
Tới khi Khúc Nhiên và thợ quay phim đã làm theo lời Tô Tái Tái, xoay lưng chuẩn bị đi trở về, Tô Tái Tái lại “À” một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì: “Nhớ là đừng có quay đầu lại, cứ đi chầm chậm thôi.”
Đừng… Quay đầu…
Hai thợ quay phim bị dọa sợ sắp khóc, cánh tay đang nâng máy quay cũng run lên nhè nhẹ, chỉ muốn quẳng hết mọi thứ ra sau đầu mà co chân bỏ chạy.
Nhưng đàn em trong điện thoại lại dặn phải đi từ từ, nên dù trong lòng đang rất hoảng loạn, họ cũng không dám đi nhanh, sợ rằng nếu gây ra tiếng động lớn một chút sẽ khiến thứ đằng sau phát hiện mình đang có ý định chạy trốn, sau đó nhào tới ngay.
“Đàn… đàn em, sau đó thì sao nữa?” Khúc Nhiên cầm điện thoại, cưỡng ép bản thân nhìn thẳng về phía trước, thủng thẳng đi tới, đồng thời giữ vững sự bình tĩnh, hỏi cô.
Vì ban nãy họ xoay người rời đi, nên hiện tại vị trí đã thay đổi, hai thợ chụp ảnh đi hai bên trái phải phía trước, còn cô ấy lại thành người đi sau cùng.
Cũng vì vậy mà cảm giác lạnh sống lưng càng thêm rõ ràng, như thể có gì đó đang bám theo sau lưng cô ấy thật vậy.
Bây giờ, chỉ cần bất cẩn nghiêng đầu một chút là sẽ hoảng hồn phát hiện ngay rằng có một gương mặt xa lạ sắp dán sát rạt vào mình luôn.
Khi đối mặt với những thứ không biết rõ, trí tưởng tượng của chúng ta thường sẽ bay cao bay xa, dẫn tới nỗi sợ còn lớn hơn cả khi đối mặt với những thứ đã biết.
Cho dù Khúc Nhiên là sinh viên của Huyền Học Viện thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Sau đó… đếm thầm trong lòng từng bước chân một, khi nào đi đủ ba trăm ba mươi ba bước là ổn rồi.” Tô Tái Tái ngẫm ngợi một lát rồi nói.
Giọng điệu của cô vẫn ung dung như trước, nhưng ba người Khúc Nhiên lại không dám bỏ ngoài tai, vội vàng làm theo lời Tô Tái Tái, tự đếm nhẩm trong đầu.
Lúc đếm được hơn hai trăm bước thì cô ấy nhìn thấy ba người Miêu Đại Yên đang đứng phía xa xa, họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình nên về lại chỗ cũ chờ cô ấy.
Miêu Đại Yên và Vệ Cát còn chưa kịp mở miệng chào thì Phương Hiểu Tuyết treo nụ cười tươi rói lên trước, còn nhiệt tình vẫy tay với Khúc Nhiên.
… trước giờ, mỗi lần xuất hiện dưới ống kính máy quay, cô ta đều sẽ bày ra dáng vẻ ngây thơ, ngốc nghếch kiểu “Thân thiết với tất cả mọi người”.
Điển hình là như bây giờ vậy.
“Khúc Nhiên! Nhanh chân lên nào! Giờ mà về thì vẫn còn kịp tới chợ đêm ăn bữa khuya đó.” Nói tới đây, Phương Hiểu Tuyết im lặng vài giây, mắt liếc nhìn phía sau Khúc Nhiên, sau đó hơi trề khóe miệng xuống tỏ ý không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận