Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 285

Mễ Nhã im lặng vài giây rồi lại lên tiếng bổ sung: “Nếu con bé đó có thể đạt đến cấp F trước khi tốt nghiệp thì nói không chừng là tôi sẽ có chút hứng thú đấy. Nhưng hiện tại thì...”
Mễ Nhã lắc đầu: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời, cô ta quay người đi về phía cổng, vừa đi vừa nói: “Cái chuyện đang được bàn tán sôi nổi này khiến tôi cảm thấy có chút nhàm chán.”
Nghe xong, mấy cô gái còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đi theo sau cô ta.
Nhà họ Mễ là một gia tộc có truyền thống luyện khí từ nhiều đời nay, còn Mễ Nhã là sinh viên cấp F hiếm hoi của Luyện Khí Viện.
Đến năm nay, cô ta sẽ chính thức trở thành sinh viên năm tư, sau này chắc chắn sẽ có một tương lai cực kỳ sáng lạng.
Dù bọn họ chỉ là chân sai vặt của cô ta thôi, nhưng tin chắc rằng cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp cho mà coi.
Còn Tô Tái Tái thì sao?
Chỉ là một đứa sinh viên cấp thấp vừa mới vào trường, không quyền không thế mà thôi.
Có điều không ai để ý đến tình tiết nhỏ xảy ra ở trong góc này cả, lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Tái Tái.
Ngay lúc các giáo sư đang đồng loạt liếc xéo viện trưởng, âm thầm cảnh cáo ông ấy “thu xếp sao cho ổn thoả” thì Ngô Thẩm Văn đã kéo theo Ngô Lục Lục bước lại gần.
Ông ấy vừa cười vừa cất lời: “Lão Lý nói đúng đó, chuyện này cứ để họp xong rồi hẳn nói đi.”
... Hừ, này viện trưởng Ngô, ông là bạn của viện trưởng Lý, nên đương nhiên là phải nói giúp ông ấy rồi!
Các giáo sư khác lại lẳng lặng liếc xéo Ngô Thẩm Văn.
Nhưng hiện tại Ngô Thẩm Văn đang rất vui vẻ, ông ấy chỉ thản nhiên vẫy tay đáp lại ẩn ý “trùm bao bố đánh hội đồng ông bây giờ” trong mắt của các giáo sư, bày ra dáng vẻ “tâm trạng tốt nên không nhìn thấy gì hết”.
Ngô Thẩm Văn quay đầu nhìn Tô Tái Tái, gật đầu với cô một cái rồi nói: “Bạn học Tiểu Tái, chúc mừng em nhé.”
Tô Tái Tái cười, vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Lục Lục: “Em mới là người cần phải chúc mừng mới đúng, đại sư Ngô, chúc mừng ông nhé.”
Ngô Lục Lục nhìn Tô Tái Tái, vốn định cười nói “Mọi người cùng vui.” như mọi khi, nhưng lại chợt nhớ tới chuyện khi nãy, ông ấy cảm thấy mình không thể nói chuyện thoải mái với cô như ngày trước được nữa.
Ngô Lục Lục suy nghĩ một lúc rồi chỉnh lại quần áo của mình, đứng nghiêm trước mặt Tô Tái Tái, vừa đưa tay lên định chắp tay chào cung kính với cô.
Ngô Lục Lục vừa mới đưa tay lên thì Tô Tái Tái đã biết ông ấy định làm gì, cô bước lên một bước giữ chặt tay ông ấy lại.
Thấy ông ấy ngạc nhiên nhìn mình thì mới cười tủm tỉm nói: “Đại sư Ngô, ông không định nhận tiểu hữu tôi đây nữa rồi sao?”
Nói xong thì cô hơi dùng lực một chút, đè tay của Ngô Lục Lục hạ xuống.
Ngô Lục Lục nhanh chóng hiểu được ý của Tô Tái Tái, ông ấy thả lỏng tay xuống, cười nói với cô: “Sao lại không nhận chứ.”
Câu nói hơi dừng lại vài giây rồi mới tiếp tục: “… Tiểu hữu.”
Ngô Thẩm Văn và những người khác đứng ở gần đó hết nhìn Ngô Lục Lục rồi lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, bọn họ đều không hiểu hai người này đang nói gì.
Nhưng mà Ngô Thẩm Văn cũng không quan tâm lắm, bây giờ ông ấy đang rất vui vẻ, cười vỗ vào vai Ngô Lục Lục rồi nói: “Nhắc tới ghi chép số liệu thì anh mới chợt nhớ ra. Nếu giờ em đã là cấp Bạc Trắng rồi thì lát nữa về Phù Lục Viện với anh nhé.”
Em trai à, Phù Lục Viện cần em.
Ngô Lục Lục nghe thế thì cười khổ một cái, ông ấy “Hả?” một cái, rồi quay lại nhìn Ngô Thẩm Văn nói: “Anh cả à, kiến thức ngày xưa được học em đã quên sạch cả rồi, vậy nên…”
Giờ mà bảo ông ấy đi dạy cho sinh viên thì không phải là muốn dạy hư sinh viên hay sao chứ?
“Ờ.” Ngô Thẩm Văn bình thản gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Thế nên giờ em chỉ có thể được xem như là giáo viên danh dự của Phù Lục Viện mà thôi, chờ tới khi nào em nắm kỹ lại các kiến thức đã được học lúc trước thì mới có thể bắt đầu đi dạy học được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận