Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 491

Cô ta đang phấn khích cực độ, Tô Tái Tái lật bài ngửa với ba mẹ rồi!
"Thế nên, tôi chặn số điện thoại của người lạ thì có vấn đề không nhỉ?" Tô Tái Tái nhìn hai người họ, hỏi rất nghiêm túc.
Đợi mãi một lúc mà hai người kia vẫn chưa đáp lại được câu nào, Tô Tái Tái nói tiếp: “Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi đi đây. Sau này mà có gặp lại thì cũng không cần chào hỏi nhau gì đâu ha, tạm biệt.”
Tô Tái Tái gật nhẹ đầu, xoay người đi đến bên đường, chuẩn bị bắt taxi.
"Mày! Mày…!” Hứa Tần Nhã chỉ vào bóng lưng của Tô Tái Tái, phải một lúc sau mới mắng được thành tiếng: "Sau khi mày trở về nhà họ Bạch, ăn gì dùng gì không phải đều là của nhà họ Bạch này à?! Bây giờ mày nói được cái câu đó, có còn lương tâm gì không vậy hả?"
"Ồ.” Tô Tái Tái bày ra vẻ mặt như thể vừa được Hứa Tần Nhã nhắc nhở, cô quay đầu lại nhìn bà ta và Bạch Văn Liên, nói: "Số tiền mà các người cho tôi, tôi chưa từng đụng đến một cắt. Còn về phần chi phí ăn ở trong lúc ở nhà họ Bạch thì…”
Cô nhếch mép cười, nói tiếp: "Lát nữa tôi sẽ chuyển trực tiếp vào tài khoản của mấy người ha. Tạm biệt.”
Tô Tái Tái mở cửa, sau khi lên xe thì không thèm nghe những lời mắng chửi của Hứa Tần Nhã nữa mà bảo tài xế chạy thẳng luôn.
Hứa Tần Nhã vẫn đứng phía sau mắng vọng theo: "Sau này, không chỉ nhà họ Bạch, mà ngay cả nhà họ Hứa cũng không có đứa cháu là mày!"
Trên xe, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến Ôn Phục Tử.
Bên kia, Bạch Ngữ Dung đang vuốt ngực cho Hứa Tần Nhã: "Mẹ, mẹ đừng tức giận mà, hay là… Chờ khi Tiểu Tái quay về, con lại khuyên em ấy sau."
"Không cần!" Hứa Tần Nhã cực kỳ tức giận: "Dù sao mẹ cũng chỉ xem con là con gái duy nhất của mẹ."
Nói xong bà ta dừng một chút rồi lại nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điệu có chút buồn bã: "Ngữ Dung, sau này mẹ chỉ dựa vào con thôi đó…”
Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng đáp lại, dang tay ôm lấy Hứa Tần Nhã.
Về phía Bạch Văn Liên, ông ta vẫn đứng như trời trồng nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi rồi lắc đầu thở dài một tiếng: "Vốn ban đầu anh còn nghĩ là, nếu như con bé hiểu chuyện thì ngày mai đến nhà họ Chung có thể dẫn nó đi theo, nhưng mà bây giờ…”
Haizzz…
Bạch Văn Liên lại lắc đầu.
Bạch Ngữ Dung nghe lời ông ta nói thì lông mi khẽ rũ xuống, giấu đi suy nghĩ của mình.
"Anh dẫn nó theo làm gì?!" Hứa Tần Nhã nghe vậy thì lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn chồng: "Nó có hiểu chuyện không? Có thể so với Ngữ Dung không?!"
"Ôi trời… Anh chỉ nói vậy thôi mà. Với cả bây giờ đã thành thế này rồi, chắc chắn là không dẫn con bé theo được rồi.” Bạch Văn Liên cảm thấy gần đây oán khí của Hứa Tần Nhã rất nặng nề, ông ta giải thích cũng mệt đầu.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội nhẹ giọng khuyên nhủ, sau khi xoa dịu Hứa Tần Nhã xong, ba người bọn họ mới đi vào Đại học Đế Đô.
Sau khi Tô Tái Tái đạt được mục đích của mình, việc cô làm đầu tiên là đến nhà của Nghiêm Thanh. Còn chưa vào cửa mà cô đã thấy Ôn Liễu đang đứng ở trong sân, mắt nhìn chăm chú nhánh cây mà bà ấy thuận tay nhặt được, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn thấy bà ấy như vậy, Tô Tái Tái cũng không lên tiếng mà chỉ đứng sang một bên, lẳng lặng chờ đợi.
Người giấy nhỏ cũng thò đầu ra từ mũ áo hoodie, bò lên vai cô, ngước đầu nhìn Ôn Liễu.
Dường như cả hai đều hiểu rõ Ôn Liễu đang nghĩ gì vậy.
Con mèo ở bên cạnh đang chơi một mình với những chiếc lá đột nhiên vểnh tai lên, như thể vừa nhận ra điều gì đó, nó lập tức nhìn về phía Tô Tái Tái.
Sau khi nhìn thấy cô, lúc nó chuẩn bị lấy đà chạy về phía Tô Tái Tái thì cô lại giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đưa lên môi, chú mèo nhỏ lại ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhưng cái đuôi lại bán đứng tâm trạng lúc này của chú mèo, không ngừng phấn khích vung vẫy từ bên này sang bên kia.
Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng Ôn Liễu cũng đứng dậy, bà ấy hít sâu một hơi như đang lấy hết can đảm, con ngươi khẽ hướng lên, ánh mắt đột nhiên đanh lại.
Bà ấy dùng nhánh cây làm kiếm, thử múa một đường kiếm, chợt phát hiện cảm giác đau nhức trên cổ tay quả thật đã biến mất.
Sau khi múa kiếm nhuần nhuyễn hơn, ánh mắt bà ấy lập tức sáng lên, lại tăng nhanh tốc độ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận