Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 576

Mà người biết chuyện này cố tình cắt câu lấy nghĩa chỉ nói ra một nửa sự thật, chứng tỏ… người này đang ở bên cạnh Bé Giấy Tái Tái!
Cùng lúc đó, # bên cạnh có kẻ gian # được đăng lên hot search.
Ồ ~~
Không chỉ có vô số cư dân mạng vỗ tay tán thưởng cho bài phân tích này, mà đến cả Tô Tái Tái đang theo dõi sự việc cũng lộ ra vẻ hiểu chuyện.
Cô trông có vẻ ung dung, như thể những gì mọi người đang nói hiện giờ không liên quan đến mình và cô chỉ đang xem câu chuyện của người khác vậy.
Nhưng mà…
Nhờ có phân tích này, khiến cô có thể xác định chính xác hơn người đó là ai.
Bạch. Ngữ. Dung.
Tô Tái Tái lắc lư đôi chân, mỉm cười từ trên cây nhảy xuống.
Khi cô đang định nói gì đó thì phát hiện hot search # bên cạnh có kẻ gian # đã biến mất không thấy đâu.
Tô Tái Tái nhướng mày, thử tìm kiếm vài từ khóa nhưng phát hiện bài phân tích vừa nãy với hình ảnh tung tin về nhân vật bí ẩn đã biến mất.
Xem tình hình...
Người thực sự có kẻ chống lưng chính là Bạch Ngữ Dung…
Tô Tái Tái sờ cằm mỉm cười.
“Cháu thật có lỗi, đã gây thêm nhiều phiền phức cho ông nội.” Vẻ mặt Bạch Ngữ Dung vô cùng áy náy ngồi ở kia, cúi đầu xin lỗi Phụng Hồng Bác.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng việc đó chỉ là tiện tay tạo thêm rào cản cho Tô Tái Tái thôi, ai ngờ sau cùng mọi chuyện lại phát triển theo hướng không thể khống chế được.
Cũng may có Phụng Hồng Bác ra tay, nếu không có thể giờ đây lửa đã đốt tới người cô ta rồi.
“Chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Phụng Hồng Bác không xem việc này có gì lớn, ông ta cười nói, chậm rãi đẩy tách trà tới trước mặt Bạch Ngữ Dung, giọng nói hòa ái và thân thiết: “Nếm thử tay nghề pha trà của ông đi.”
“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn về phía Phụng Hồng Bác: “Trà này uống rất ngon ạ. Tay nghề của ông thật tuyệt.”
Phụng Hồng Bác cười, ông ta cụp mắt, cũng rót cho bản thân một tách, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra không phải tay nghề, đó là do loại trà này cao cấp này mà thôi. Cho dù có sử dụng nước bình thường để ngâm thì vẫn có thể pha ra trà ngon.”
Phụng Hồng Bác nói tới đây thì dừng lại, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, đồng thời nở nụ cười.
Khi ông ta bắt gặp vẻ mặt đầy nghi ngờ của Bạch Ngữ Dung nhìn mình thì lắc đầu trả lời: “Không có gì đâu. Tóm lại, Ngữ Dung, cháu phải nhớ kỹ, đừng nói là việc nhỏ như vậy, cho dù sau này cháu gặp phải truyện nghiêm trọng hơn, ông cũng có thể chịu trách nhiệm thay cháu, hiểu chưa?”
Bạch Ngữ Dung rất cảm động, cô ta nhìn Phụng Hồng Bác, lại gọi một tiếng: “Ông nội…”
Cô ta im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông… Sao ông lại đối tốt với cháu như thế?”
“Đứa nhỏ ngốc này, đường nhiên là vì ông và cháu có duyên, cho nên mới yêu quý cháu.” Phụng Hồng Bác cười ha hả, vỗ vỗ vai cô ta.
Hôm nay Bạch Ngữ Dung mặc chiếc váy liền thân không có tay áo, lúc Phụng Hồng Bác vỗ lên bả vai cô ta, khó tránh khỏi chạm vào phần da thịt hở ra ngoài.
Tới giờ cô ta đã thay mấy lần da, làn da tinh tế, nhẵn nhụi, đừng nói tới người ngoài, có đôi khi tới chính bản thân Bạch Ngữ Dung cũng cảm thấy kinh diễm.
Cô ta đặt tay lên người giống như thể sắp trượt xuống.
Làn da nhẵn mịn này, cho dù chỉ vô tình chạm vào cũng sẽ khiến người ta nhịn không được muốn dừng lại thêm một lát.
Nhưng Phụng Hồng Bác lại chẳng có chút cảm giác nào, ông ta vỗ nhẹ vai cô ta rồi nhanh chóng rời đi.
Không có bất kỳ sự do dự nào.
“Vâng!” Bạch Ngữ Dung gật đầu, không hiểu sao cô ta lại tín nhiệm Phụng Hồng Bác, không có chút nghi ngờ nào.
Hai người họ lại nói chuyện thêm một lát thì Bạch Ngữ Dung đứng dậy rời khỏi nhà họ Phụng.
Sau khi cô ta rời đi, nụ cười trên mặt Phụng Hồng Bác biến mất.
Ông ta xoay người đi lên lầu, vừa vào phòng làm việc thì quản gia cũng đi theo vào, khoanh tay cung kính đứng ở một bên, cúi thấp người chào hỏi ông ta: “Ông ba.”
“Ừ.” Phụng Hồng Bác lạnh nhạt đạp lời, nhìn ông ta một chút rồi nói: “Chuyện lần này ông làm tốt lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận