Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 236

“Kiêu ngạo đến vậy à?” Bạch Ngữ Dung không tin: “Đừng nói là ngay cả với viện trưởng thì anh ta cũng như vậy nhé?”
Nào biết vừa nói xong đã thấy Trình Ngạn Xương gật đầu, Bạch Ngữ Dung càng thêm kinh ngạc: “Thật ư, ngay cả với viện trưởng mà anh ta cũng có thái độ như thế thật ạ?!”
“Ai bảo người ta giỏi làm chi.” Trình Ngạn Xương nói, vẻ mặt vô cùng hâm mộ: “Nếu anh mà giỏi được như thế thì tốt rồi.”
Đến lúc đó anh ta cũng có thể kiêu ngạo y như vậy.
Vừa mới dứt lời, Bạch Ngữ Dung đã ôm sát lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, cô ta hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh ta, hờn dỗi mở miệng: “Ở trong lòng em thì anh Ngạn mới là người giỏi nhất. Hơn nữa bây giờ anh chỉ mới học năm hai thôi mà, chờ anh Ngạn mà lên năm tư thì nhất định sẽ mạnh hơn anh ta.”
Trình Ngạn Xương nghe thế thì phổng cả mũi, anh ta khều nhẹ lên chóp mũi của Bạch Ngữ Dung, cười bảo: “Để anh đưa em tới thư viện rồi mới về ký túc xá nhé?”
“Vâng!” Bạch Ngữ Dung gật đầu, vừa cười nói vừa rời đi với Trình Ngạn Xương.
Chỉ là ngay lúc quẹo cua, Bạch Ngữ Dung vẫn giả vờ vô tình nhìn thoáng về phía Tiền Nguyên Nguyên vừa bỏ đi ban nãy.
Ánh mắt cô ta lập loè, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Tô Tái Tái đương nhiên không biết sau khi mình đi đã xảy ra chuyện như thế.
Cô vừa mới nhận được kiện hàng, sau khi xác nhận nó chỉ hơi héo một chút chứ còn lại vẫn bình thường thì cô mới ôm nó về.
Hạt ngọc quỷ vừa mới lấy được hôm qua thì hôm nay đã có tác dụng ngay, cô bóp nát nó rồi rải vào trong chậu cây để gốc cây bên trong hấp thu chút quỷ khí bồi bổ.
Vừa đi được nửa đường, Tô Tái Tái đột nhiên nhận được điện thoại của bà nội Bạch.
Cùng thời gian đó, Hứa Tần Nhã vừa hay đang đứng trước cửa phòng bệnh cho nên cũng nghe được giọng của mẹ chồng mình.
Khi nghe bà ấy nhắc tới “ngôi nhà của ông hai con”, bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa của bà ta khựng lại.
Hứa Tần Nhã hơi do dự, sau đó quyết định ghé sát vào kẹt cửa để nghe lén.
Bé mèo trắng đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh bà nội Bạch chợt run run vành tai, nó mở mắt ra rồi nhảy xuống giường, uyển chuyển bước từng bước thật khẽ đến gần cánh cửa đang khép hờ, kế tiếp ngồi yên ở đó nhìn chằm chằm Hứa Tần Nhã đang đứng ngoài cửa.
“Sách của ông hai sao?” Tô Tái Tái lười bỏ cái rương gỗ xuống đất nên dùng một tay và bả vai để vác nó, cô cứ giữ tư thế đó mà nói chuyện với bà nội Bạch ở đầu dây bên kia.
Trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng có sinh viên đi qua, thấy cô ấy vác cả một cái rương thì có hơi tặc lưỡi.
Nhưng bọn họ ngẫm nghĩ, cho rằng cô là sinh viên của Cổ Võ Viện thì ngay lập tức cảm thấy bình thường, bọn họ nhìn nhiều thêm vài lần rồi đi.
“Đúng thế, ông hai cháu khi còn sống là một thầy bói quẻ tự học thành tài, ông ấy có để lại một vài món đồ liên quan ở nhà cũ.”
Bà nội Bạch tỉ mỉ kể cho Tô Tái Tái nghe: “Vốn dĩ bà tính để mấy thứ này lại cho Ngữ Dung, dẫu gì con bé cũng có thiên phú trong việc này. Đáng tiếc…”
Bà nội Bạch lắc đầu, bà ấy nhớ lại vẻ mặt của Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên trong buổi tiệc, thở dài nói: “Nếu căn nhà cũ đó đã là của cháu, vậy đương nhiên những món đồ đó cũng là của cháu. Bây giờ nhà cũ đã sửa chữa xong rồi, cháu có thời gian rảnh thì qua xem một chút, xem có hài lòng hay không, đồng thời cũng lấy những món đồ kia ra.”
“Đúng rồi, chìa khóa bà đã giao cho ông Trần phụ trách việc sửa chữa, ông ấy cũng ở gần nhà cũ đấy. Bà đã gọi cho ông ấy rồi, lúc nào cháu qua thì gọi ông ấy một tiếng là được.” Bà nội Bạch còn dặn dò.
“Vâng, cháu biết rồi, bà nội.” Tô Tái Tái cười đáp lời.
Cô không có mấy hứng thú với những món đồ ông hai Bạch để lại, nhưng bà nội Bạch đã nói thế, tất nhiên cô sẽ cất kỹ những món đồ đó đi.
“Gần đây sức khỏe của bà thế nào rồi?”
“Ổn, ổn lắm, đương nhiên là bà khỏe rồi.” Bà nội Bạch cười: “Mấy viên cao da lừa cháu gửi từ quê lên thật sự có tác dụng, bà uống mấy ngày mà cả người đều cảm thấy thoải mái hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận