Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 97

“Thôi được.” Tô Tái Tái nhún vai, cô cúi đầu trêu đùa với bé cưng đáng yêu trong lòng rồi mới nói: “Để tôi lên lầu thu dọn mấy thứ đã.”
“Thu dọn mấy thứ?” Hứa Tần Nhã nhíu mày: “Ý cô là sao.”
“Sao trăng gì.” Tô Tái Tái nói: “Dọn ra ngoài ở chứ sao.”
“Cô!” Hứa Tần Nhã trợn mắt nhìn Tô Tái Tái.
Bạch Ngữ Dung nghe thế thì mừng thầm trong lòng, có điều ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ khó xử, cô ta nhìn Hứa Tần Nhã rồi lại nhìn sang Tô Tái Tái: “Tiểu Tái à, em đừng chọc mẹ giận chứ, hôm nay mẹ đã mệt mỏi cả một ngày để tổ chức bữa tiệc rồi, giờ còn phải chờ em đến tận bây giờ, mẹ mệt lắm rồi đó.”
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía con vật nhỏ trong ngực của Tô Tái Tái, lại nhớ tới vấn đề bọ chó mà Hứa Tần Nhã nói ban nãy, thế là ghét bỏ lùi về sau một bước rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Hay là như vậy đi, em cứ mang nó tới một cửa hàng thú cưng nào đó gần đây là được. Nếu có ai thích thì mình đưa nó cho người ta luôn, chứ trước giờ nhà mình chưa từng nuôi mấy con vật này.”
“Thì bởi, cho nên tôi mới nói là lên lầu thu dọn đồ đạc đây.” Tô Tái Tái gật đầu một cái, sau đó ung dung bổ sung: “Yên tâm đi, nhanh lắm.”
Nói xong, cô nhanh chóng lên lầu, không buồn để ý xem Bạch Ngữ Dung còn muốn nói cái gì nữa.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng lưng của cô, đang tính nói gì đó thì bị Hứa Tần Nhã tức giận cản lại.
“Con đừng khuyên nó nữa. Nó thích đi thì cứ cho nó đi.” Hứa Tần Nhã nói xong thì tức giận ngồi xuống sô pha lại, sau đó khoanh tay trước ngực chờ.
Bạch Ngữ Dung cố gắng che giấu ý cười trên môi, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chờ theo.
Không qua bao lâu là Tô Tái Tái đã đeo một cái ba lô đi xuống lầu, hành lý vô cùng nhẹ nhàng và đơn giản, giống y như lúc mà cô tới đây vậy.
Lúc đi ngang qua Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung, cô không thèm nhìn hai người cái nào, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tôi đi đây.”
Hứa Tần Nhã nghe thế thì tức muốn trào máu, bà ta đột nhiên đứng lên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái rồi trầm giọng quát lớn: “Đứng lại đó cho tôi!”
Chờ Tô Tái Tái dừng lại, bà ta không kiên nhẫn nhíu mày hỏi: “Tôi có chuyện cần hỏi cô, sao cô có được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô?”
Tô Tái Tái chậm rãi xoay người lại nhìn Hứa Tần Nhã một hồi lâu, bà ta bị nhìn chằm chằm đến mức có hơi chột dạ, vừa lùi về phía sau một bước nhỏ vừa cứng đờ hỏi: “Cô… cô nhìn cái gì đấy?”
Lúc này Tô Tái Tái mới mở miệng: “Chuyện này liên quan gì tới bà?”
“Cô!” Hứa Tần Nhã nổi trận lôi đình, thấy mềm không được mà cứng cũng không xong, bà ta cố nén giận nói: “Tôi hỏi thế là vì Ngữ Dung! Vì cái nhà này!”
“Sau này cô học chung một trường với con bé, cô mất mặt cũng không sao, nhưng nếu cô làm ra chuyện ngu xuẩn gì làm bẩn thanh danh của nhà họ Bạch, hoặc liên luỵ đến Ngữ Dung thì phải làm sao bây giờ? Bởi vậy tôi mới cần hỏi cho rõ ràng.”
“À, nếu vậy thì bà không cần phải lo lắng đâu.”
Tô Tái Tái gật đầu, lại cúi đầu vuốt ve con vật nhỏ trong lòng ngực.
“Là sao?” Hứa Tần Nhã nhíu mày đầy khó hiểu.
Tô Tái Tái lại nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, đến khi xoay người đi ra ngoài, cô mới mở miệng nói: “Đương nhiên là vì tôi không có quan hệ gì với các người rồi.”
Hứa Tần Nhã giận tới mức khó thở, bà ta siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái, lúc chuẩn bị rống lên thì bà ta mới nhớ tới một chuyện mà mình vẫn luôn không để ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận