Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 396

"Không cần đâu. Thời gian cấp bách chúng ta mau đi vào đi." Tô Tái Tái lắc đầu, đẩy cửa tiến vào nhà họ Bạch.
Tiền Nguyên Nguyên cũng ở sau lưng cô, vừa đi vừa hỏi: "Lần này là bao nhiêu phút vậy cô giáo?"
"Lần này..." Tô Tái Tái chăm chú nghĩ ngợi, nghiêng đầu cười một tiếng với Tiền Nguyên Nguyên.
Có chút vô tội.
"Sống sót là được."
"???!"
Tại Huyền Học Viện.
Mễ Nhã vừa mới bước vào trong cổng trường thì nghe được có người kêu mình từ đằng sau.
“Xin hỏi chị có phải là… đàn chị Mễ Nhã không ạ?”
Mễ Nhã nghe tiếng thì quay đầu lại, khi nhìn thấy người vừa gọi mình thì trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc, cô ta không nhịn được mà đưa tay lên sờ mặt mình một cái rồi mới nói: “Cô là… sinh viên của Luyện Đan Viện?”
“Vâng ạ.” Bạch Ngữ Dung vừa trở về từ thành phố C cười tủm tỉm nhìn Mễ Nhã, cô ta tự giới thiệu: “Em là sinh viên năm thứ nhất của Luyện Đan Viện, Bạch Ngữ Dung. Đàn chị Mễ, em đã được nghe về chị rất nhiều, em rất vui vì hôm nay có được cơ hội để nói chuyện với chị.”
“Tôi biết cô.” Mễ Nhã cảm thấy nhàm chán gật đầu với cô ta một cái rồi nói tiếp: “Ngày cô được đánh giá và xác định là ‘cấp thấp’ thì tôi cũng có mặt ở đó.”
Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì cúi đầu xấu hổ cười: “Để cho đàn chị chê cười rồi, so với đàn chị Mễ Nhã thì một cấp thấp như em chẳng là cái gì cả.”
Bạch Ngữ Dung nói tới đây thì dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Mễ Nhã với đôi mắt lấp lánh: “Em nghe nói đàn chị đã là cấp F rồi, đó là trình độ cấp cao mà rất ít người có thể đạt được, đàn chị giỏi ghê đó, em muốn noi gương chị để học tập.”
Dù đúng hay sai thì nịnh nọt chẳng bao giờ sai cả, sau khi nghe mấy câu nịnh hót từ Bạch Ngữ Dung thì tâm trạng của Mễ Nhã đã tốt hơn rất nhiều.
Cô ta nhìn Bạch Ngữ Dung gật đầu khen ngợi: “Cô cũng rất giỏi.”
Ánh mắt Mễ Nhã nhìn thấy làn da trơn bóng như lòng trắng trứng của Bạch Ngữ Dung, nụ cười trên mặt cô ta lại nhạt đi không ít, lại không nhịn được mà sờ lên mặt mình.
Từ bé thì Bạch Ngữ Dung đã được Hứa Tần Nhã dạy dỗ cách nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, bây giờ thấy Mễ Nhã đã liên tục vô ý thức mà sờ lên mặt mình thì cô ta lập tức hiểu ngay.
Cô ta nhanh chóng “Ủa?” một tiếng, làm như bây giờ mới thấy được mặt của Mễ Nhã, giả vờ ân cần hỏi thăm: “Đàn chị, mặt của bị sao thế?”
“À, bị thương ngoài ý muốn thôi ấy mà, không có việc gì.” Mễ Nhã bỏ tay xuống, cười gượng kèm theo chút khó chịu nói: “Chờ tới thứ hai tôi sẽ bảo mấy người bạn ở Luyện Đan Viện khám và cho thuốc thì sẽ hết thôi ấy mà.”
“Hay là…” Mễ Nhã vừa nói xong thì Bạch Ngữ Dung đã lập tức kéo chuyện: “Nếu như đàn chị tin tưởng em thì em nghĩ em có thể giúp được chị đó ạ.”
Bạch Ngữ Dung dừng lại một chút, cô ta đưa tay lên sờ mặt mình rồi nói: “Nhà ngoại em có một quyển công thức luyện đan gia truyền, trong đó có một loại đan dược giúp lưu thông tuần hoàn máu và tái tạo da.
Lúc trước em vẫn chưa thể làm ra thành công được, sau này nhập học vào Huyền Học Viện, được thầy chỉ dạy thì cuối cùng cũng đã luyện được thành công.”
“Em đã tự dùng thử được một thời gian rồi, thấy hiệu quả cũng khá ổn.” Bạch Ngữ Dung nói tới đây thì dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Trong phòng em còn dư mấy viên, hay là em đưa hết cho đàn chị nhé?”
“Sao… sao làm vậy được…” Mễ Nhã cũng rất muốn.
Không có một cô gái nào mà không để ý tới mặt của mình.
Lúc đầu Mễ Nhã còn có hơi do dự, dù Bạch Ngữ Dung đã là cấp thấp nhưng dù sao thì cô ta cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất mà thôi.
Nhưng vừa rồi cô ta có nhắc tới thầy dạy của mình thì Mễ Nhã mới sực nhớ tới thầy dạy trực tiếp của Bạch Ngữ Dung là Tần Trác Thắng.
Nếu như Bạch Ngữ Dung được Tần Trác Thắng chỉ dạy tận tay thì đúng là không có vấn đề gì.
Bạch Ngữ Dung cũng đã nhìn ra Mễ Nhã đã có hơi động lòng, cô ta lập tức cười tươi ngọt ngào đi tới ôm lấy cánh tay Mễ Nhã.
Thấy Mễ Nhã không từ chối hành động thân mật này thì trong lòng càng vui vẻ hơn, cô ta cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà, em vẫn luôn ngưỡng mộ đàn chị, nếu mà chị chịu dùng đan dược do em làm thì em vui còn không kịp ấy chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận