Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 578

Ở phần bình luận bên dưới, rất nhiều cư dân mạng nhộn nhịp bấm thích, bình luận hưởng ứng.
Phụng Hồng Bác nheo mắt lại, ông ta đưa trả điện thoại lại cho quản gia, im lặng một lúc rồi cười lạnh nói: “Tôi vốn muốn chuyện nhỏ hóa không. Nhưng thế này xem ra…”
Phụng Hồng Bác hừ lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất dày, vậy thì phải té ngã vài lần mới được.”
Nói xong, Phụng Hồng Bác nhìn quản gia rồi nói: “Cô ta là ngôi sao nhỏ trong làng giải trí đúng không? Chuyện còn lại ông biết xử lý thế nào rồi chứ?”
“Đã hiểu, ông chủ.” Quản gia cúi thấp người, do dự một lát rồi hỏi Phụng Hồng Bác: “Vậy sau này…”
Phụng Hồng Bác hiểu suy nghĩ của quản gia, ông ta tùy ý xua tay nói: “Chuyện nhỏ nhặt này ông tự xử lý là được, mấy chuyện sau đó không cần bẩm báo với tôi.”
Phụng Hồng Bác kéo chủ đề quay lại việc chính: “Hội đánh giá đan dược đã tới rất gần rồi, nghe nói lần này vị đạo trưởng trong núi cũng sẽ tham gia. Không ít người muốn xây dựng quan hệ với ông ấy, chúng ta tất nhiên cần phải sắp xếp trước mọi chuyện.”
Quản gia gật đầu, thấy Phụng Hồng Bác không còn căn dặn gì thêm, ông ta mới rời khỏi phòng làm việc.
Ông ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi nhanh chóng đi xử lý ngôi sao nhỏ này.
Tô Tái Tái phải không? Từ hôm nay trở đi, cái tên này phải biến mất hoàn toàn trong giới giải trí!
Nhưng Phụng Hồng Bác và quản gia nhất định không nghĩ ra.
Lúc này, vị đạo trưởng trong núi mà không ít người xoa tay hằm hè, chuẩn bị thật chu đáo để kéo gần quan hệ - Tiền Tam đang rót trà, lấy lòng Tô Tái Tái.
Ông ấy đau khổ khuyên nhủ tiểu sư thúc cùng mình tham gia hội đánh giá đan dược.
“Không có hứng thú.” Tô Tái Tái từ chối, uống một ngụm trà.
Tới khi cô cảm thấy cổ họng không thoải mái lắm mới lại lần nữa bỏ ly trà xuống bàn.
“Sao thế? Không phải tiểu sư thúc có mấy ngày nghỉ lận sao? Sư thúc cứ coi như buồn tẻ đi dạo đi?” Tiền Tam cay đắng nói.
Tô Tái Tái lại lắc đầu, chỉ tay vào yết hầu, nói: “Bị cảm rồi.”
“…”
Tiểu sư thúc này, lý do cô đứa ra có phải hơi… Qua loa rồi không?
Tiền Tam im lặng liếc xéo Tô Tái Tái.
Có lẽ là vì cái người đã mấy mươi năm tuổi đời rồi mà còn có ánh mắt ai oán như thế nảy rất lạ lùng, cho nên Tô Tái Tái bèn mở miệng giải thích thêm một câu: "Hai ngày nữa tôi định đến thành phố C để thăm bà nội rồi, ở với bà ấy khoảng ba ngày rồi lại lập tức quay về thủ đô thế nên mới không kịp."
Ừ, vậy thì đúng lúc bị nhỡ mất hội đánh gái đan dược rồi.
Thôi được rồi, lý do này hợp tình hợp lý.
Tiền Tam gật đầu, thở dài nói: "Được thôi, vốn dĩ tôi còn định nói... Giới thiệu cho tiểu sư thúc một công việc tốt để kiếm thêm thu nhập đấy."
Kiếm thêm thu nhập?
Nếu ông nói điều này thì cổ họng của tôi không còn đau nữa.
Tô Tái Tái lại nhìn về phía Tiền Tam một lần nữa, cũng chẳng buồn nói chuyện, chỉ khẽ nâng cằm ra hiệu để ông ấy trình bày rõ ràng.
"Hội đánh giá đan dược lần này mời tôi đến để hỗ trợ giám định đan dược, nhưng tôi thấy trình độ của mình như vậy, ở đó lại có nhiều người đã từng được chiêm nghiệm qua nhiều đồ tốt, tôi sợ tới lúc đó nhìn nhầm thì lại khiến sư môn hổ thẹn, vậy nên mới muốn bảo người cùng đi chung." Tiền Tam ái ngại nói.
À ~~~
Tô Tái Tái giật mình gật đầu, ngập ngừng một chút mới vỗ vai ông ấy để an ủi: "Yên tâm, tôi nghĩ hội đánh giá đan dược cũng không có đồ cao cấp gì đâu. Nhiều lắm là..."
Cô suy nghĩ rồi mở miệng: "Đến lúc đó ông đến tìm tiểu sư điệt, chắc hẳn nó có thể giúp ông đấy."
"Hả?! Tiểu sư huynh bé ngỗng?" Tiền Tam hơi kinh ngạc: "Tôi tưởng cậu ấy vẫn còn ở trên núi mà."
Tiền Tam mới từ nước ngoài về, chân trước vừa mới đến đạo quán thì chân sau Tô Tái Tái đã quay lại rồi.
Cho nên vẫn chưa biết chuyện của Tô Hồng Bảo trong khoảng thời gian này.
Tô Tái Tái lắc đầu: "Đến Thủ đô được một khoảng thời gian rồi, lúc tôi xuống núi nó còn gọi điện cho tôi, bảo là muốn cùng với thầy của bọn nó đến hội đánh giá đan dược... À đúng rồi, thầy và đàn anh của tôi cũng sẽ tham gia lần này, ông có gặp thì nhớ quan tâm một chút nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận