Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 283

“À phải rồi.” Viện trưởng Lý nói đến đây thì bất chợt nhớ ra gì đó: “Chờ hai ngày nữa thầy sẽ bảo thầy Vạn cập nhật thông tin của em vào kho rèn của Luyện Khí Viện, như vậy thì sau này em mà cần tài liệu gì thì có thể đến đăng ký trực tiếp ở đó rồi lấy về là được.”
Ông ấy vừa nói như vậy xong, các học sinh của Luyện Khí Viện lập tức sợ ngây người, ánh mắt của họ khi nhìn về phía Tô Tái Tái cũng tràn ngập cảm giác hâm mộ.
Tô Tái Tái thì lại khác, cô liếc con Nhện Mặt Quỷ bị cả Luyện Khí Viện cưng như trứng hứng như hoa kia, sau đó không khỏi cười gượng một tiếng: “À thì… mọi người không cần khách sáo như vậy đâu ạ...”
Có điều không đợi cô nói xong, viện trưởng Lý đã cắt ngang lời cô: “Đây không phải là khách sáo.”
Viện trưởng Lý dừng một chút, dù rất tự hào nhưng ông ấy lại cố gắng ra vẻ khiêm tốn trước mặt của Tô Tái Tái: “Tuy Luyện Khí Viện không dám tự nhận là tốt nhất trong bốn viện, nhưng vẫn có thể xem như cần gì có nấy. Bạn học Tô à, em không cần phải lo lắng về chuyện tài liệu không đủ dùng đâu.”
Cứ dùng thoải mái! Bao đủ!
Bộ dáng lắm tiền nhiều của này của ông ấy làm học sinh chung quanh hâm mộ không thôi.
Chờ đến khi dời tầm mắt lên người của Tô Tái Tái, trong lòng mọi người không khỏi cùng xuất hiện một suy nghĩ: Phải lân la làm quen với đàn em Tô mới được!
Ngay cả Khúc Nhiên và Đại Vi cũng không ngoại lệ, sau khi hoàn hồn lại, cả hai lập tức chạy sang đó, mỗi người ôm một bên tay của cô rồi nhoẻn miệng cười với đôi mắt đầy mong đợi.
Hê hê hê...
Đàn em ơi, chị đói, chia miếng.
Tô Tái Tái dở khóc dở cười nhìn hai người họ.
Nói thật không phải cô khách sáo đâu, mà đồ trong Luyện Khí Viện... nhiều khi không có món nào lọt vào mắt xanh của cô luôn ấy chứ.
Cho nên Tô Tái Tái đành phải cười khổ bảo: “Không cần đâu ạ...”
“Nào nào, không cần phải sợ lãng phí tài nguyên! Rèn là thế đó, thất bại bao nhiêu lần cũng là chuyện bình thường.”
Viện trưởng Lý cho rằng Tô Tái Tái sợ lãng phí tài nguyên của Luyện Khí Viện cho nên cười an ủi cô: “Đừng nói là đàn anh đàn chị của em, ngay cả đối với các thầy cô khác thì việc thất bại cũng là chuyện bình thường. Em không cần để ý đâu!”
Viện trưởng Lý vừa mới nói xong thì giáo sư Trần của Luyện Khí Viện đứng ở một bên cũng gật đầu: “Đúng vậy đó bạn học Tô à, chuyện này bình thường như cân đường hộp sữa vậy.
Nếu em cảm thấy áp lực quá thì có thể làm học trò của thầy nè, chỗ thầy có dự trữ rất nhiều tài liệu rèn, bản thân thầy không xài tới nên có thể tặng cho em để em luyện tập...”
Ông ấy còn chưa nói xong thì giáo sư Dư đã vội phá đám: “Ủa ủa? Giáo sư Trần nói thế là không được đâu nhé. Bạn học Tô à, chỗ thầy chẳng những có nhiều tài liệu rèn thầy không dùng tới mà còn có rất nhiều tài liệu khác còn tốt hơn. Chỉ cần là thứ em cảm thấy có ích thì thầy sẽ cho em xài thoải mái luôn. Ha ha ha...”
Đáng tiếc còn chưa kịp “ha ha” xong thì ông ấy đã bị sư đệ của mình lật tẩy.
“Sư huynh, mấy thứ đó đều lấy từ chỗ của tôi mà.” Sư đệ vạch trần sư huynh của mình xong thì lập tức quay đầu nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt dịu dàng nói: “Bạn học Tô, nhà họ Thường là gia đình có lịch sử lâu đời về nghề rèn này, em có thể suy nghĩ thêm về chuyện làm học trò của thầy...”
“Giáo sư mấy ông bị sao thế, viện trưởng đã nói là sẽ mở họp để quyết định chuyện này mà, còn chưa họp hành gì mà mấy ông đã lo bò trắng răng! Bạn học Tô à, thầy là thầy Vạn, chút nữa thầy sẽ dẫn em đi đăng ký nhé. Đúng rồi, em thích ăn cái gì? Hay là chút nữa chúng ta đi ăn chung đi?”
“Hả? Gì chứ ăn uống là phải nhắc đến thầy, có một khách hàng của thầy có mở một nhà hàng, nơi đó chỉ chiêu đãi những thực khách sành ăn thôi đấy. Bạn học Tô, em cũng thích khẩu vị này hả? Trùng hợp thế, để thầy nói em nghe...”
“Ôi dào, chờ mở họp rồi mới bàn gì chứ, phải xem ý của bạn học Tô như nào mới là quan trọng nhất...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận