Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 535

Mặt khác. Ở thành phố C, nhà họ Bạch.
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã không thể ngờ rằng một ngày nào đó, mình lại có thể làm quen được với người của nhà họ Phụng.
Hơn nữa đối phương còn là tự mình đến gặp.
Điều này khiến hai người họ đâu chỉ thấy vừa mừng vừa lo, hơn nữa còn là hết sức lo sợ.
Vì vậy, ngay cả ly nước trái cây trong tay Phụng Cảnh cũng do Hứa Tần Nhã tự mình vào bếp, canh chừng người giúp việc chuẩn bị rồi bà ta tự mình mang đến phòng khách mà hoàn toàn không cần người khác động tay vào.
Bà ta vừa đặt xuống vừa cười nói: “Nào, cậu Cảnh, chẳng phải vừa nãy cậu nói muốn uống nước trái cây sao? Mau thử xem đi?”
Bà ta dừng một hồi rồi lại nhìn sang Phụng Hồng Bác - ông ba Phụng đang ngồi trên sofa, bà ta cười nịnh nọt: “Tôi đã dặn người giúp việc chỉ lấy phần giữa của mỗi quả cam sành, nên chắc chắn là ngọt.”
Phụng Hồng Bác cười ha hả gật đầu: “Bà Bạch thật chu đáo.”
Dừng lại, ông ta lại nhìn Phụng Cảnh đang dính lấy bên cạnh mình rồi lại nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ, kêu cái gì mà cậu Cảnh chứ, bà gọi nó là Tiểu Cảnh đi.”
Lời nói này khiến Hứa Tần Nhã xua tay liên tục và luôn miệng nói: “Không dám, không dám.”
Phụng Hồng Bác nghe vậy lắc đầu, nhìn bà ta và Bạch Văn Liên đang ngồi bên cạnh mình, nghiêm túc nói: “Năm đó ông hai Bạch có ơn với tôi nên hai người đương nhiên là xứng đáng được như vậy rồi.”
Dừng một hồi, ông ta lại thở dài nói: “Chỉ là hồi đó ông hai Bạch nói rằng không muốn quan tâm đến chuyện đời và muốn ở ẩn. Vì thế tôi cũng không tiện đến quấy rầy nữa, dù gì cũng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Phụng, lỡ như vì tôi mà khiến cho ông hai Bạch gặp phải tai bay vạ gió thì đó chính là lỗi của tôi.”
“Về sau nhà họ Phụng lại xảy ra một loạt chuyện nên mãi đến giờ tôi mới đến thăm.” Khi nói đến đây, Phụng Hồng Bác khẽ gật đầu với Bạch Văn Liên rồi lắc đầu thở dài: “Điều này thực sự khiến tôi cảm thấy rất áy náy.”
Hành động này của ông ta khiến Bạch Văn Liên kinh ngạc đứng dậy, vội vàng cùng Hứa Tần Nhã cúi đầu khom lưng với ông ta, nói: “Đâu có, đâu có.”
Dáng vẻ nịnh nọt của hai vợ chồng khiến Phụng Hồng Bác nở ra một nụ cười hơi kỳ lạ khi hai người họ không nhìn thấy.
Ánh mắt của ông ta như muốn thiêu đốt mà lại có chút lạnh lùng.
Nhưng đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, vào giây tiếp theo khi đám người Bạch Văn Liên ngẩng đầu lên thì ông ta lại là một ông ba Phụng tốt bụng.
“Ôi dào, đừng khách sáo như vậy, mau ngồi xuống, ngồi đi.” Phụng Hồng Bác kéo tay Bạch Văn Liên để ông ta ngồi xuống ghế sofa, vỗ nhẹ vào tay ông ta rồi lại nhìn sang Hứa Tần Nhã đang ngồi bên cạnh.
Phụng Hồng Bác cười ha hả nói: “Tôi cũng không biết tại sao, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp hai vợ chồng, nhưng tôi lại có... cảm giác như thể chúng ta biết nhau vậy.”
Vừa nói xong, Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã đưa mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía Phụng Hồng Bác cười nói: “Ông Phụng à, nói ra có thể ông không tin. Nhưng… thật ra vợ chồng chúng tôi cũng vậy đó, không biết sao, dù chỉ mới gặp ông thôi nhưng lại cảm thấy hết sức quen thuộc.”
Phụng Hồng Bác nghe thế, vỗ vào tay của Bạch Văn Liên rồi cười “ha hả”, giống như cực kỳ vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Tôi tin chứ. Nếu vậy thì…”
Ông ta trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Văn Liên, nói: “Đừng gọi tôi là ông Phụng gì đó nữa, tôi gọi hai người là cháu trai, với cháu dâu, hai người gọi tôi một tiếng chú là được rồi.”
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã sắp bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống làm cho bất tỉnh mất rồi, hai người nhìn nhau với ánh mắt sáng rực, sau đó vội vàng gật đầu, lưu loát gọi một tiếng “Chú”.
Cách gọi thân thiết như thế này đúng là chẳng khác gì người thân trong nhà cả.
Phụng Hồng Bác cười nhếch môi, nhìn thoáng qua Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, âm thầm quan sát biểu cảm mừng rỡ trên khuôn mặt của bọn họ rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay có hơi gấp gáp.”
Ông ta khựng lại một lúc, sau đó vừa nhìn về phía Phụng Cảnh đang rầu rĩ ngồi chơi đùa một mình, vừa mở miệng giải thích: “Sức khoẻ của mẹ Cảnh Nhi không được tốt cho lắm, nên hôm nay chỉ có chú ghé thăm nhà họ Bạch thôi, đợi khi nào hai đứa có thời gian thì đến nhà họ Phụng ở thủ đô chơi, chú mời hai đứa ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận