Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 258

Vốn dĩ Đại Vi rất sợ nhện, hôm quay về trường, lúc cô ấy mở toang cửa phòng ngủ ra, đang muốn hô to mấy chữ “Bất ngờ chưa!”, thì đúng lúc nhìn thấy Khúc Nhiên đang giơ Nhện Mặt Quỷ lên cao chơi đùa.
Đại Vi suýt nữa đã bị sự “bất ngờ” này dọa cho ngất xỉu.
May mà cô ấy kịp thời phát hiện ra nó không phải nhện thật mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Sau vài ngày ở chung, thậm chí Đại Vi còn cảm thấy Nhện Mặt Quỷ có chút xíu đáng yêu.
“Ồ… Chị nói thế ngược lại em cảm thấy hình như hơi hơi giống.” Vốn dĩ Tô Tái Tái đang nhìn lên màn hình lớn, nghe Đại Vi nói vậy thì quay qua nhìn Nhện Mặt Quỷ, cô nghiêm túc suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Bây giờ Khúc Nhiên là bảng hiệu của Luyện Khí Viện, vì đề phòng viện trưởng, giáo sư của các viện khác ra tay với Nhện Mặt Quỷ của bọn họ, viện trưởng Luyện Khí Viện, viện trưởng Lý, thẳng thắn dẫn Khúc Nhiên theo bên cạnh.
Như thế vẫn chưa đủ, các giáo sư và sinh viên khóa trên cũng tụ tập lại một chút, tạo thành một bức tường đạo giáo, cảnh giác trước những ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi của các viện khác.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Cho dù nhìn thêm nữa thì sinh viên và món đồ này cũng là của viện bọn họ!
Hừ!
“Thật vô nghĩa mà!” Đại Vi lẩm bẩm một câu, cô ấy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay qua nhìn Tô Tái Tái, hơi phấn khích nói: “Tiểu Tái, chúng ta đi Cổ Võ Viện đi?”
“Tới đó làm gì?”
“Xem anh chàng đẹp trai của chị kiểm tra và nhận kết quả đánh giá.” Đại Vi nói tới người này thì hưng phấn lạ thường, cô ấy dừng lại một chút, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ ngóng trông: “Chắc chắn năm nay anh ấy cũng sẽ thuận lợi giành được học bổng.”
Nói xong cô ấy lại quay qua nhìn Tô Tái Tái, nhiệt tình kéo tay cô ấy nói: “Đi thôi, đi nào, em đi với chị đi. Nếu em xem rồi chắc chắn cũng sẽ cảm thấy anh ấy rất tuyệt vời.”
Trong lòng cô, sư đệ cô là người tuyệt vời nhất.
Tô Tái Tái nghĩ như thế.
Dẫu gì cũng đang không có chuyện gì làm, Tô Tái Tái gật đầu, đi cùng với Đại Vi.
Bọn họ vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy có người gọi: “Tiểu hữu.”
Tô Tái Tái theo hướng tiếng gọi nhìn qua, đó không phải Ngô Lục Lục lâu ngày không gặp thì còn là ai nữa?
Đi cùng với ông ấy còn có Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo.
Khi ba người bọn họ tới gần, Đại Vi nhanh chóng đứng vững, lễ phép chào hỏi Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo: “Xin chào viện trưởng Ngô, đàn anh Ngô.”
“Ừ.” Ngô Thẩm Văn gật đầu, gương mặt hiền lành quay qua nhìn Tô Tái Tái một chút, sau đó lại quay đầu về sau nhìn Ngô Lục Lục, rõ ràng là đang chờ ông ấy giới thiệu.
Đương nhiên Ngô Lục Lục hiểu nhiệm vụ, sau khi ông ấy giới thiệu xong, nhanh chóng dỗ dành Tô Tái Tái: “Tiểu hữu, nghe nói quan hệ giữa cô và bạn học Khúc không tệ, có thể nhờ cô…”
Ông ấy vừa tươi cười nói vừa xoa xoa tay.
Đôi mắt của Ngô Thẩm Văn và Ngô Hạo đứng bên cạnh ông ấy cũng lóe sáng, chăm chú nhìn Tô Tái Tái.
Dáng vẻ đó, giống hệt như khi người hâm mộ tha thiết muốn gặp thần tượng.
“Được.” Tô Tái Tái hào phóng gật đầu, quay qua nhìn Đại Vi.
Đại Vi không đợi cô nói gì đã nhanh chóng nói: “Chị ở bên kia đợi em.”
Cô ấy cười “hì hì” với ba người Ngô Thẩm Văn, khom người chào một cái rồi chạy qua một bên khác.
“Tiểu hữu, tính tình đàn chị này được lắm.” Ba người Ngô Lục Lục đi sau lưng Tô Tái Tái, bọn họ vừa đi tới chỗ Khúc Nhiên vừa nói chuyện luyên thuyên với cô.
“Sao rồi? Cô đã quen thuộc chỗ này chưa?”
“Cũng khá ổn.” Tô Tái Tái gật đầu: “Mọi người đối xử với tôi khá tốt.”
Dừng lại một chút, Tô Tái Tái lại quay qua nhìn Ngô Lục Lục mặt mày sáng bừng, cô chỉ vào màn hình lớn đang hiển thị kết quả đánh giá, nửa đùa nửa thật nói: “Đại sư Ngô, ông có hứng thú tham gia đánh giá không?”
“Tôi á?” Ngô Lục Lục nghe rồi lắc đầu: “Tôi già đầu cả rồi không chiếm dụng thời gian của các cô các cậu đâu, lãng phí lắm.”
Tô Tái Tái nghe xong lại nhìn Ngô Lục Lục, ý vị thâm thường mà nói: “Tôi lại không thấy ông lãng thí thời gian đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận