Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 516

Chờ thấy được bộ kim châm cứu bên trong xong, Nghiêm Thanh không nhịn được phát ra tiếng tấm tắc, ông ấy duỗi tay muốn cầm một cây lên xem nhưng lại bất ngờ khựng lại, sau đó nhìn về phía Đại Vi và hỏi: “Sinh viên Đại, tôi có thể xem thử nó không?”
Đại Vi cười gật đầu lia lịa, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Nghiêm Thanh cẩn thận quan sát độ mỏng và độ bền của cây kim châm cứu, liên tục gật đầu khen ngợi, chờ cẩn thận đặt cây kim châm cứu lại vào trong hộp gấm, ông ấy mới lưu luyến thu tầm mắt về rồi nhìn sang Đại Vi, vội vàng hỏi: “Sinh viên Đại, em có thể bán bộ kim châm cứu này cho tôi không? Đây là hàng cao cấp hiếm thấy lắm đấy.”
Đại Vi nghe xong lập tức lắc đầu, Nghiêm Thanh tưởng rằng cô ấy không muốn bán cho nên sốt ruột bổ sung: “Về phần giá cả thì chúng ta có thể bàn thêm mà, hoặc là... nếu em chấm trúng tài liệu rèn nào thì có thể nói cho tôi biết cũng được.”
“Không phải vậy đâu thầy Nghiêm.” Đại Vi không nhịn được phì cười, cô ấy giơ tay đẩy cái hộp gấm về phía Nghiêm Thanh: “Em vốn định tặng nó cho thầy mà.”
Nghiêm Thanh sửng sốt, ông ấy nghệt mặt ra nhìn cô ấy, mãi đến khi quay sang nhìn Tô Tái Tái - người đang ngồi cười tủm tỉm mà không nói gì ở bên kia xong - ông ấy mới quay lại nhìn Đại Vi rồi chỉ vào mũi mình, chần chờ hỏi: “Tặng cho tôi thật à?”
Chờ Đại Vi gật đầu xong, Nghiêm Thanh - người trước giờ luôn nghiêm mặt - đột nhiên cười “hề hề hề” mấy tiếng liền, ông ấy không chỉ đóng hộp gấm lại một cái “rầm” mà còn vội vàng ôm nó vào trong ngực, sau khi xác nhận mình đã ôm chặt nó thì ông ấy mới vui vẻ mở miệng: “Ôi chao, làm vậy sao được, tôi ngại lắm...”
“...” Đại Vi.
Tô Tái Tái ở một bên phải gồng dữ lắm mới không bật cười, cô không nhịn được muốn thử trêu ông ấy: “Thầy Nghiêm à, em nhìn bộ dạng của thầy có thấy ngại chỗ nào đâu. Nếu thầy ngại thì không ấy... mình trả hàng lại cho đàn chị Đại nha...”
Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Nghiêm Thanh quay phắt về phía Đại Vi, hai mắt sáng rỡ gật đầu cảm ơn với cô ấy: “Cảm ơn sinh viên Đại nhé, tôi rất thích món quà của em. Em cứ yên tâm, sau này tôi sẽ dùng bộ kim châm cứu này để cứu càng nhiều người hơn!”
Nghiêm Thanh đã dùng hành động để chứng minh cho câu: Chỉ cần tôi cảm ơn thật nhanh thì mấy người sẽ không tiện bắt tôi trả lại.
Đại Vi nghe mà sững người, chỉ biết đần mặt nhìn Tô Tái Tái đang nén cười ở một bên, bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của cô ấy như thể đang nói: Thì ra đây là “bộ mặt thật” của giáo sư Nghiêm nghiêm túc không hay cười đó sao?
Tô Tái Tái hiểu được ý ngầm của Đại Vi, thế là càng cười tợn hơn nữa, bả vai cũng không ngừng run run.
“Được rồi, mình nói sang chuyện chính đi thầy.” Tô Tái Tái nói, khó khăn lắm cô mới ngừng cười được.
“Chuyện chính?” Nghiêm Thanh lặp lại một câu, ông ấy cúi đầu nhìn cái hộp gấm trong ngực - thứ mà mình tuyệt đối sẽ không buông ra - sau đó mới nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi như đang hỏi: Đây mà còn chưa phải là chuyện chính à?
Đại Vi thấy thế thì trong lòng càng thêm hân hoan.
Không có chuyện gì vui vẻ hơn việc thấy được người khác quý trọng sản phẩm do mình tạo ra cả.
Đây không chỉ là cảm giác thành tựu, mà nó còn làm mình có cảm giác được người khác tôn trọng.
“Vâng, bộ kim châm cứu này chỉ là sản phẩm cấp thấp thôi ạ.” Tô Tái Tái nói: “Ba ngày nữa em sẽ nhờ thầy Chu thu hoạch cỏ Vọng Bắc Đông, phần lá thu được thì em và ông ấy chia đôi, phần rễ thì giao cho đàn chị Đại để chị ấy rèn ra một bộ kim châm cứu dành riêng cho thầy, hoặc nói đúng hơn thì chỉ có thầy mới có thể phát huy được nó một cách toàn diện.”
Nghiêm Thanh cảm thấy cả người không ngừng run rẩy, ông ấy ôm hộp gấm nhìn hai cô gái trước mặt, lắp bắp hỏi: “Chuyện này có… có thể thành công không?”
“Không có chuyện không thành công đâu ạ.” Tô Tái Tái cười: “Chỉ cần có em ở đây thì tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Đại Vi nghe Tô Tái Tái nói năng hùng hồn như thế thì lén giơ ngón tay cái với cô.
Ai bảo tuy lần nào đàn em của cô cũng nói mấy câu nghe như đang chém gió nhưng lần nào cũng làm được làm chi.
Có lẽ đây chính là thực lực của “trùm” đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận