Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 166

Viện trưởng Lý phải gọi điện thoại bảo viện trưởng Ngô tới đánh con trai mình mới được.
“Vâng ạ, vậy thầy đi ra xa xa một chút để gọi nha, chứ đứng đây sợ tín hiệu bị quấy nhiễu đó, em sợ ba em nghe không rõ.” Ngô Hạo gật đầu rồi nhìn sang phía mấy đội viên.
Mấy người đội viên cố nín cười, xúm lại dỗ dành khuyên bảo viện trưởng và giáo sư Bành tránh xa nơi này ra một chút.
Viện trưởng Lý đứng ở một bên, nhìn chăm chăm vào Ngô Hạo đang sắp xếp phân bổ công việc cho các đội viên.
Sau đó, dưới ánh mắt nén cười của giáo sư Bành, viện trưởng Lý cất điện thoại vào lại trong túi, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Quả nhiên là học sinh của Luyện Khí Viện.”
“Đúng thế.” Giáo sư Bành nghe thế thì gật đầu đồng ý, ông ấy vui vẻ nhìn về phía đám đội viên của Lục Bộ nói: “Chúng ta đã dạy ra được rất nhiều học sinh tốt…”
Nhưng, vào đúng ngay lúc này.
Ầm! Một tiếng nổ lớn truyền ra từ trên lầu bốn khu ký túc xá, kèm theo đó là tiếng cửa thủy tinh bị phá vỡ cùng với những luồng khói đen xông ra từ một căn phòng nào đó trên lầu bốn.
Mọi người ở dưới lầu lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu để bảo vệ mình.
Một lúc sau, sau khi mọi người xác định được không có gì nữa thì mới từ từ đứng dậy.
Viện trưởng Lý và giáo sư Bành vội vã chạy về phía chỗ đám Ngô Hạo đang đứng.
“Mọi người có ai bị làm sao không?” viện trưởng Lý lo lắng hỏi, ông ấy nhìn hết một lượt mọi người ở đây rồi mới nhìn về phía Ngô Hạo: “Ngô Hạo, cậu không sao chứ?”
Nếu Ngô Hạo bị gì thì ông ấy không biết phải ăn nói làm sao với ông bạn già của mình mất.
“Em không sao ạ.” Ngô Hạo phủi bụi ở trên đầu, ngẩng đầu nhìn về phía khói đen nồng nặc đang bốc ra ngoài, ánh mắt như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này, viện trưởng Lý và giáo sư Bành cũng đã nhận ra điều gì đó.
“Đây là…”
“Hạt ngọc quỷ, là kết tinh của quỷ khí. Khi quỷ khí dày đặc như khói đen, bên trong có ánh sáng đỏ chợt tắt chợt lóe thì… khí thành.” Giáo sư Bành nhìn những tia chớp màu đỏ xen lẫn trong làn khói đen dày đặc, lẩm bẩm một câu được trích từ trong sách luyện khí, đến hai từ cuối cùng thì chợt la lớn lên.
Như vậy có nghĩa là… có học sinh đã dùng hạt ngọc quỷ để luyện khí thành công rồi sao?
Dòng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì giáo sư Bành đã kích động tới mức toàn thân run rẩy.
Gần sáu mươi năm, vẫn chưa có người ở luyện khí viện có thể luyện khí thành công được, có lẽ nào, ngày hôm nay…
Giáo sư Bành và viện trưởng Lý nhìn nhau một cái, giây tiếp theo, hai người họ cùng đồng loạt chạy về phía ký túc xá mà không cần nói một câu nào.
Ngô Hạo cũng rất kích động, anh ấy thấy hai giáo sư chạy thì cũng lập tức đuổi theo.
Lần này, mấy người bọn họ đều vô cùng thuận lợi đi thang máy lên lầu bốn, không còn gặp hiện tượng “quỷ che mắt” như lúc nãy, khiến cho giáo sư Bành không thể lên tới lầu bốn được.
Có điều, bây giờ nghĩ lại thì lúc nãy không phải là hiện tượng “quỷ che mắt” mà là một loại kết giới được hình thành để bảo vệ lúc luyện khí, để tránh bị người khác quấy rầy.
Đương nhiên, loại kết giới này rất khó để được tạo ra.
Hoặc là có cao thủ ra tay giúp đỡ, hoặc là vật được hóa luyện tự động tạo ra.
Xét theo tình hình hiện tại thì chắc là cái sau rồi.
Viện trưởng Lý vừa nghĩ vừa bước vào trong thang máy cùng với đám người của Ngô Hạo.
Nhưng làn khói đen ở trên hành lang vẫn còn rất dày đặc, tầm nhìn của mọi người bị hạ xuống còn chưa tới một mét.
Ngô Hạo thấy thế thì bảo các đội viên của Lục Bộ nhanh chóng bảo vệ viện trưởng Lý và giáo sư Bành cùng với bản thân anh ấy, vây quanh hai người họ lại.
Bọn họ thì lấy ra một cây gậy baton bằng chất đặc biệt ra, vừa đề phòng vừa cẩn thận bước về phía trước từng bước một.
“Mọi người cẩn thận đấy, coi chừng còn có nguy hiểm rình rập.” Ngô Hạo xung phong đi đầu, anh ấy nhìn về trước, hạ giọng nói.
Nhưng lời của Ngô Hạo còn chưa nói xong thì đã thấy giáo sư Bành đưa tay ra sờ lên tường, anh ấy còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì giáo sư Bành đã bị tia chớp đỏ xen lẫn trong làn khói đen giật cho một cái, ông ấy vội vàng rụt tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận