Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 388

Cô gái nhỏ này, bình thường thì có vẻ biếng nhác không tranh không đoạt, nhưng mà nếu đã trở mặt với ai thì hoàn toàn không chịu chừa một con đường lui nào, dứt khoát tự biến mình thành kẻ thù truyền kiếp của đối phương luôn.
“Giỏi, giỏi, giỏi lắm.” Mễ Ông Thành lườm Tô Tái Tái bằng ánh mắt thù hằn, nhưng càng nhìn thì ông ta càng kinh ngạc.
Bởi vì Mễ Ông Thành phát hiện cô gái trước mặt này không phải đang giả vờ giả vịt mà thật sự không hề sợ mình.
Cũng may ông ta lớn tuổi rồi, đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, cho nên dù không có ai chịu nhún nhường thì ông ta cũng tự biết tìm cách kiếm đường lui để không xấu hổ.
Sau khi nói ba tiếng “giỏi”, ông ta cười ha ha, sắc mặt cũng trở về như thường, thậm chí còn gật đầu nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt khen ngợi.
“Đúng là nghé con mới sinh nên không sợ cọp, mấy đứa nhỏ ở Huyền Học Viện bây giờ trông có vẻ táo bạo hơn các con lúc trước nhiều nhỉ.” Mễ Ông Thành cười tủm tỉm nhìn về phía con trai đang đỡ mình cười nói với ông ta.
Mễ Nghĩa Văn cúi đầu, tỏ ra cung kính với ba mình, vẫn không nói lời nào.
Nhưng lúc này môi ông ta đang mím chặt lại, có thể nhìn ra được hiện giờ ông ta đang rất tức giận.
“Cô bé, vừa rồi tôi có nghe tiểu Nhã nhà tôi gọi cô là…” Mễ Ông Thành làm bộ nhớ lại một chút rồi nói: “Tô Tái Tái nhỉ?”
Tô Tái Tái gật đầu: “Đúng thế.”
“Họ Tô sao?” Mễ Ông Thành nhìn như tùy tiện hỏi nhưng trong đầu đang nhớ lại hết một loạt các dòng tộc lớn, xác định không có họ Tô thì mới tiếp tục hỏi: “Tên Tái Tái rất khó thấy, không biết cái tên này có ý nghĩa gì không?”
“À.” Tô Tái Tái nhún nhún vai, ánh mắt như cười như không nhìn Mễ Nhã một cái rồi mới nhìn về phía Mễ Ông Thành nói: “Đơn giản chỉ là ‘có lần một, lần hai, không có lần thứ ba’ mà thôi.”
Mễ Ông Thành hơi ngạc nhiên một lúc rồi bật cười, vừa cười vừa gật đầu: “Tốt, tốt, tốt lắm, thật hay cho câu lần một lần hai không có lần thứ ba, quả thật rất hợp với cô.”
Ông ta hơi dừng lại rồi mới quay đầu nhìn về phía Mễ Nhã nói: “Tiểu Nhã, nếu như là tới tìm em họ cháu thì cháu hãy gọi Khúc Nhiên ra đi.”
Câu nói này của ông ta khiến cho Mễ Nhã ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông nội?”
Nhưng sau đó lập tức bị ánh mắt của Mễ Ông Thành làm cho sợ hãi, cô ta hơi run rẩy một cái rồi vội vàng cúi đầu trả lời: “Vâng ạ.” Chỉ là lúc quay vào bên trong phòng bệnh vẫn không quên trừng Tô Tái Tái một cái.
Một lát sau, Khúc Nhiên đi ra từ trong phòng bệnh lớn, không chỉ thế mà cô ấy còn đang đẩy xe lăn, trên xe chính là mẹ Khúc.
Khóe mắt Mễ Ông Thành hơi giật một cái, ông ta trừng mắt nhìn Mễ Nhã.
Mễ Nhã bị trừng mắt thì thấy rất oan ức, cô ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em họ cứ kiên quyết phải đẩy cô ra ngoài, cháu không ngăn được…”
“Khúc Nhiên!” Đại Vi nãy giờ vẫn luôn đứng ở một bên vội vàng chạy tới, nhìn Khúc Nhiên một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện má của cô ấy hơi sưng đỏ, khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch, trên cổ tay còn có vết hằn do bị trói.
Ngay cả trên quần áo cũng có không ít dấu chân.
Dù cho không thấy được nhưng Đại Vi cũng đã đoán được vừa rồi Khúc Nhiên ở bên trong đã bị bắt nạt như thế nào, cô ấy hít mũi một cái, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cúi người cười với mẹ Khúc một cái: “Dì ơi, chúng cháu tới đón dì đi ạ.”
Mẹ Khúc có vẻ rất yếu, vành mắt đen hõm sâu vào trong hốc mắt, trông bà ấy già hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Khóe mắt của bà ấy vẫn còn vết nước mắt chưa khô, bà ấy thấy Đại Vi thì gật đầu, cố gắng đưa tay lên định nói gì đó, nhưng vì quá yếu mà không thể nói được gì.
Ôn Liễu bước tới trước một bước, cúi người nhìn mẹ Khúc rồi khẽ gọi một tiếng: “Đàn chị.”
Sau đó lại nói: “Chúng ta đi trước đã.”
Mẹ Khúc gật đầu, để yên cho Ôn Liễu và Đại Vi đẩy bà ấy qua một bên.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh thấy thế thì nhanh chóng nhận lấy xe lăn, rồi bắt mạch giúp mẹ Khúc kiểm tra tình huống.
Mẹ Khúc quá yếu, Chu Phổ và Nghiêm Thanh sợ tâm trạng của bà ấy bị kích thích thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Khúc Nhiên thấy vậy thì mới thu hồi ánh mắt lại, sau đó cô ấy nhìn về phía Tô Tái Tái, giọng nói có chút nghẹn ngào nức nở: “… Cảm ơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận