Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 517

Vì rèn ra một bộ kim châm cứu hoàn toàn phù hợp với Nghiêm Thanh, hai ngày này Đại Vi sẽ luôn đi theo ông ấy, cứ thế, chuyện này cũng trở thành một cơ hội học tập quý giá dành cho Đại Vi.
Bởi vì trong tương lai, cô ấy sẽ không chỉ chế tạo cho một mình Nghiêm Thanh mà còn phải chế tạo ra thật nhiều “công cụ” khác phù hợp với đủ thể loại người, mà muốn làm được như thế thì cô ấy phải hiểu biết thật rõ về thói quen cũng như tính cách các kiểu của đối phương.
Đây là thứ mà tất cả các luyện khí sư đều phải học.
Đại Vi còn một chặng đường dài ở phía trước, nhưng cô ấy sẽ không còn ngu ngơ không biết tương lai mình sẽ làm gì và trở thành người gì như trước nữa.
Bây giờ cô ấy có mục tiêu rõ ràng, ánh mắt cũng trở nên vững vàng sáng ngời hơn trước.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện tiếp theo thì đến lượt Nghiêm Thanh và Đại Vi bàn giao trực tiếp.
Về việc Chu Phổ hái cỏ Vọng Bắc Đông thì cũng có thể giao cho tiểu sư điệt nhà cô. Đến lúc đó thì chỉ cần ở bên cạnh hướng dẫn là được.
Ngay cả khi cỏ Vọng Bắc Đông mà cô và Chu Phổ đã hẹn trước chia mỗi người một nửa cũng có thể giao cho Tô Hồng Bảo bảo quản.
Đến lúc về lại trên núi thì mang chung một thể.
Nghiêm Thanh còn có lớp phải dạy nên ông ấy vội vã rời đi sau khi mời hai người đến nhà mình dùng bữa vào tối nay, và ông ấy cũng dặn Tô Tái Tái nhớ gọi cả Khúc Nhiên đến cùng.
—— Trong khoảng thời gian này, do phải chữa trị cho Mễ Y nên đám người Nghiêm Thanh và Chu Phổ cũng âm thầm trở nên thân thiết với Khúc Nhiên.
“Tiểu Tái, gần đây mới mở một quán kem ngon lắm, chị khao em nhé!” Sau khi nhìn Nghiêm Thanh rời đi thì Đại Vi quay sang nhìn Tô Tái Tái và phấn khởi nói.
Từ “kem” lập tức khiến người giấy nhỏ trong mũ áo hoodie rục rịch.
Tô Tái Tái đương nhiên đã nhận ra điều đó, cô cười nói: “Thế thì không thể ít được đâu đấy.”
“Không sao!” Đại Vi vỗ ngực và làm ra dáng vẻ “Chị có tiền! Chị chấp hết!”.
“Vậy đi thôi.” Tô Tái Tái nói, cô vừa đi vừa nói thêm: “Em nghĩ mình có thể xử mỗi vị một phần.”
Hai người đã đến quán kem mà Đại Vi nói, lúc hai người đang định đẩy cửa đi vào thì thấy khách hàng lần lượt bước ra khỏi quán, họ bước đi vội vã như thể trong quán có gì đó đáng sợ vậy.
Khi một cặp tình nhân nhỏ đi ra thì Tô Tái Tái nghe thấy cô gái đó cau mày phàn nàn: “Người gì vậy trời, em thấy là muốn đánh rồi.”
Chàng trai bên cạnh nhanh chóng ngăn cô ấy lại rồi kéo đi: “Ôi dào, đi thôi đi thôi. Chúng ta không thể chọc tới những người đó đâu.”
“Không được, em phải báo cảnh sát.” Cô gái bĩu môi nói.
Nhưng tinh thần chính nghĩa vừa thốt ra đó lại khiến chàng trai thấy lo lắng, chàng trai vội vàng quay lại nhìn vào trong quán, sau khi xác định không ai nghe thấy thì kéo cô gái nhanh chân rời đi.
Tô Tái Tái và Đại Vi nhìn nhau rồi nhìn vào trong quán qua cửa kính.
Họ nhìn thấy những chàng trai cà lơ phất phơ người thì dựa vào, người thì nằm dài trên quầy cười ha hả trêu chọc một trong những nhân viên trong quán.
“Này, anh đại của chúng tôi cũng đã đến đây mấy lần rồi, đủ chân thành rồi đấy chứ? Người đẹp à, hay là em đi chơi với bọn này một lần đi? Chỉ cần một lần thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đến nữa đâu. Thế nào?”
“Đúng vậy, cho dù là ẽo ợt thì cũng vừa phải thôi chứ? Thế này cũng đủ lâu rồi.”
Viên Tuế mím môi đứng sau quầy, cô ấy nhìn chằm chằm vào tờ rơi trên quầy, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Các anh có muốn gọi món không? Nếu không gọi thì các anh có thể nhường cho khách hàng khác gọi món được không?”
Dứt lời, cô ấy lại mím chặt môi, không khỏi đưa tay ấn nhẹ vào dạ dày.
—— Mỗi khi căng thẳng thì dạ dày của cô ấy sẽ đau lâm râm.
“Ơ? Chẳng phải tôi đang muốn gọi món sao, nhưng em không nói rõ thì sao tôi gọi món được? Này? Người đẹp, em giới thiệu cho tôi đi chứ?” Tên côn đồ đang dựa vào quầy nói.
“... Món ăn đều ở trên bảng hiệu trước mặt anh và cả trên màn hình.” Viên Tuế cúi đầu nói.
Tên côn đồ ngẩng đầu lên nhìn màn hình gọi món ở phía trên quầy, rồi lại quay đầu nhìn bảng hiệu đặt trên quầy, anh ta cười khẩy vung tay hất ngã bảng hiệu: “Sao nào? Chưa thấy qua người không biết chữ à? Tôi muốn em đọc từng cái một cho tôi nghe!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận