Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 721

Cho nên Miệng Rộng không thấy đây là chuyện gì quá to lớn, tắt điện thoại đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cũng vì thế mà bỏ lỡ mất video vả mặt do Tô Tái Tái Ở Dưới Chân Núi đăng lên.
Khoảng chừng mười phút sau, Miệng Rộng đang chuyên tâm chơi game nghe thấy tiếng chuông cửa, đang tính đứng dậy mở cửa còn liếc mắt qua nhìn vì thắc mắc sao chưa ai giao đồ ăn tới cho mình.
Ai ngờ vừa mới mở ra thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra một cách mạnh mẽ.
Miệng Rộng không kịp tránh nên bị đập thẳng vào mũi, tay vừa định đưa lên che thì đã bị người ta giữ lấy.
Chờ tới khi Miệng Rộng hoàn hồn thì tay đã bị người ta bẻ quặt ra đằng sau, đè nghiến lên mặt đất không thể động đậy.
“Ai? Các người là ai?” Miệng Rộng vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể đứng dậy được.
Lúc nói chuyện miệng toàn mùi máu, chắc là bị dập môi, đang chảy máu luôn rồi.
Mấy người kia đang nhanh chóng đi vào trong cũng không để ý tới anh ta, bọn họ khẩn cấp lục soát căn nhà.
Chỉ có một người chậm rãi đi theo, kéo một cái ghế tới trước mặt “Miệng Rộng”, ngồi xuống, xoay người nhìn anh ta, cười gằn một tiếng: “Không cần vội, lát nữa anh sẽ biết chúng tôi là ai ngay thôi.”
“Anh hai! Anh hai có chuyện gì cứ từ từ nói! Hai ngày nữa tôi nhất định sẽ chuyển tiền, chỉ hai ngày thôi!” Không biết “Miệng Rộng” đang nghĩ tới chuyện gì mà nhanh chóng cầu xin, vẻ mặt lấy lòng.
Anh ta nói những lời này khiến đối phương cụp mày xuống.
Lục Bộ đưa giấy chứng nhận ra trước mặt “Miệng Rộng” khiến anh ta ngay lập tức câm miệng, trong ánh mắt có chút ảo não.
Hiện tại anh ta chỉ hy vọng đối phương không để ý tới mấy lời mình vừa nói.
Có điều nét mặt của anh ta lúc này đều bị người của Lục Bộ nhìn thấy hết, anh ấy cười nói: “Ồ, biết Lục Bộ thì mọi chuyện dễ hơn nhiều rồi. Ở hội đánh giá đan dược, người ta đã tha cho anh một đường, chỉ hủy đồ vật rồi ném anh ra ngoài, không ngờ anh lại còn dám lên mạng làm loạn cả lên, xem ra đúng là chưa nhận được bài học thích đáng nhỉ?”
“Tôi, tôi biết sai rồi, bây giờ các anh muốn bắt tôi về Lục Bộ sao? Tôi về với các anh.” Ánh mắt “Miệng Rộng” hoảng sợ, giống như đang lo lắng chuyện gì đó.
Khi bọn họ nói tới đây, một thành viên của Lục Bộ đã cầm hai cái điện thoại quay về.
“Đội trưởng, đã xác định được hai cái điện thoại. Tài khoản chính là ‘Miệng Rộng’, tài khoản phụ chính là người hâm mộ ẩn danh kia.”
“Chậc! Thật sự tự biên tự diễn à?” Người được gọi là đội trưởng liếc mắt nhìn điện thoại rồi chuyển qua nhìn “Miệng Rộng” đang bị đè xuống đất, một lát sau, anh ấy nói với đội viên: “Nói mọi người kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, chắc chắn tên nhóc này còn có chuyện khác.”
Đội trưởng vừa nói vừa đưa tay chỉ vào “Miệng Rộng”.
Đội viên gật đầu, chưa được bao lâu, đúng là bọn họ đã tìm ra được một món đồ mới.
Đó là một cái hòm chứa bột màu trắng được giấu trong bồn nước của bồn cầu.
Xong rồi!
Sắc mặt “Miệng Rộng” trắng bệch, giống như con cá nằm chết trên mặt đất, chẳng thể vùng vẫy, để mặc cho người đứng đằng sau ấn bản thân trên mặt đất.
“Được rồi, bây giờ không cần phải dẫn về Lục Bộ nữa.” Đội trưởng để đội viên xuất thân từ Luyện Đan Viện đi qua kiểm tra đồ vật, rồi cười, hơi hếch cằm với cấp dưới, nói: “Gọi cho đồng nghiệp ở các ngành khác tới dẫn người đi đi.”
“Vâng.”
Đội trưởng xoay người nhìn “Miệng Rộng”, “Chậc chậc” hai tiếng rồi lắc đầu: “Loại người như cậu, chính là điển hình của người ‘ngựa non háu đá, thích đâm đầu vào chỗ chết’.”
Đáng đời!
Anh ấy vỗ vỗ mặt “Miệng Rộng” rồi đứng dậy giơ tay lên nói: “Thu đội!”
Bây giờ “Miệng Rộng” thật sự rất hối hận.
Anh ta rảnh rỗi hay gì mà đi trêu chọc Tô Tái Tái làm gì chứ?

Các trưởng lão của Hội Huyền Học nhanh chóng chạy tới, vẫn luôn cung kính chờ hội trưởng ra mệnh lệnh.
Nhưng Tống Khanh thậm chí còn không vào trong phòng họp mà quản lí Ngải đã chuẩn bị sẵn, chỉ đơn giản nói một vài câu với bọn họ.
Đám người Tô Tái Tái ở một bên khác, vừa ăn đồ nướng vừa chờ đợi.
“Tiểu hữu… Sư đệ của cô là hội trưởng Hội Huyền Học à?” Ngô Lục Lục cầm đồ nướng đứng ngây người một lúc lâu, giống như thể cuối cùng cũng đã hoàn hồn sau khi bị chấn kinh, quay qua nhìn Tô Tái Tái.
Ông ấy còn hỏi thêm: “Sao trước kia không có nghe cô nói qua.”
“À, tôi cũng vừa mới biết thôi.” Tô Tái Tái vừa nói vừa vô thức gật gật đầu.
Ừm, xem ra cô biết sư đệ nuôi sống gia đình bằng cách nào rồi.
“…” Không phải thế, bây giờ bọn họ mới biết thì thôi đi, nhưng không phải hai người là đồng môn à? Vì sao mà cô cũng chỉ vừa mới biết thôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận