Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 600

Dù sao thì Bạch Văn Liên đã làm vợ chồng với bà ta được hai mươi năm, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Vì thế ông ta tiếp tục nói những lời hay ý đẹp, cuối cùng cũng dỗ được Hứa Tần Nhã trước khi Bạch Ngữ Dung đến tìm bọn họ.
Có điều trên mặt của bà ta vẫn có chút không vui.
“Ba mẹ.” Bạch Ngữ Dung cũng nhận thấy điều đó, nên sau khi chào hỏi hai người họ xong, cô ta lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Hứa Tần Nhã, nửa giải thích nửa tán dóc: “Lúc ở trên máy bay cậu Cảnh kia ồn ào quá, nó quậy con đến mức gần như không còn sức để nói chuyện luôn.”
Em thấy rồi chứ.
Bạch Văn Liên nghe thế lập tức nhìn Hứa Tần Nhã một cái. Tiếp đó ông ta lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, cười hỏi: “Con vẫn ổn chứ, Ngữ Dung?”
Bạch Ngữ Dung thở dài, trông rất mệt mỏi, cố gắng gượng cười lắc đầu, nhìn hai người, nói: “Đáng ra không ổn lắm, nhưng sau khi gặp ba mẹ thì cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”
Lời này cuối cùng cũng khiến Hứa Tần Nhã bớt đi vẻ lo lắng, bà ta đưa tay sờ vào mặt của Bạch Ngữ Dung, đồng ý với lời của cô ta: “Đúng vậy, khi Phụng Cảnh lần đầu đến nhà chúng ta, nếu không phải ông ba Phụng dẫn vào và nói đó là cháu của ông ta thì mẹ cũng tưởng là đứa con hoang từ đâu đến đấy.”
Dừng một chút, bà ta lại phàn nàn: “Nhà họ Phụng như chưa bao giờ dạy dỗ thằng bé đó vậy.”
“Ôi dào, được rồi, được rồi, đó cũng là chuyện của nhà họ, không liên quan gì đến chúng ta cả.” Bạch Văn Liên cười nói: “Chỉ cần Ngữ Dung nhà chúng ta ngoan ngoãn hiếu thảo là được.”
Hứa Tần Nhã im lặng gật đầu, đồng ý với lời chồng nói.
Bạch Ngữ Dung cười.
Một lúc sau, cô ta như nhớ ra điều gì, cô ta đưa thư mời cho Bạch Văn Liên: “Ba mẹ, đây là thư mời của hội đánh giá đan dược.”
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn nhau rồi nhận lấy thư mời, xúm lại vui vẻ mở thư mời ra.
Bà ta vừa mở thư mời ra vừa nói: “Đúng là chỉ có con gái của mình chu đáo, trông cậy vào người khác à? Hừ, không trông cậy được ai cả.”
Sau khi nghe Hứa Tần Nhã nói vậy thì Bạch Ngữ Dung biết đã có chuyện gì đó xảy ra, cô ta lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nói vậy là sao?”
Hứa Tần Nhã hừ lạnh một tiếng: “Nhà họ Trình chứ còn ai nữa?”
Dừng một chút, bà ta lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Ngữ Dung nghe.
Hóa ra, trước khi Bạch Văn Liên đến thủ đô tìm nhà họ Chung thì bà Trình nhỏ đã nói gia đình họ có thể đến hội đánh giá đan dược trong lúc uống trà chiều với Hứa Tần Nhã.
Sau khi nghe vậy, Hứa Tần Nhã muốn nhờ bà Trình nhỏ đưa hai vợ chồng bà ta đi cùng. Nào ngờ bà Trình nhỏ lại ấp úng cho qua chuyện.
Rõ ràng bà Trình nhỏ không muốn làm điều đó.
Sau đó, Hứa Tần Nhã lại mặt dày ra hiệu thêm lần nữa, nào ngờ bà ta mới bắt đầu câu chuyện thì lập tức bị bà Trình nhỏ lái sang chủ đề khác.
Vì vậy, Hứa Tần Nhã luôn canh cánh trong lòng về chuyện này.
“Nhìn đây, cho dù chúng ta không nhờ nhà họ Trình thì bây giờ chúng ta cũng có thể vào được.” Dứt lời, Hứa Tần Nhã cảm thấy khá nở mặt nở mày.
“Nhà họ Trình?” Bạch Ngữ Dung cau mày, thấy không vui lắm.
“Đúng vậy, trước kia ba còn cảm thấy nhà họ Trình là một lựa chọn tốt, chàng trai Trình Ngạn Xương này cũng không tệ. Nhưng bây giờ xem ra…” Bạch Văn Liên thở dài nói: “Ngữ Dung à, con với Trình Ngạn Xương…”
“Tụi con đã lâu không liên lạc với nhau rồi.” Bạch Ngữ Dung lập tức lên tiếng trước khi Bạch Văn Liên dứt lời.
Dừng một chút, cô ta nói tiếp: “Ba, mẹ, trước kia con tưởng rằng con thích Trình Ngạn Xương, nhưng bây giờ con mới nhận ra rằng con chỉ coi anh ta như anh trai mà thôi. Cho nên…”
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã hiểu ý của Bạch Ngữ Dung, họ gật đầu lia lịa.
“Ngữ Dung à, con yên tâm đi, ông ba Phụng muốn nhận con làm cháu nuôi, còn nhà họ Trình… con thích thì không có gì. Còn nếu con không thích thì ba mẹ sẽ đi nói rõ ràng sau hội đánh giá đan dược.”
Bạch Văn Liên cười, trên mặt có vài phần đắc chí: “Ba tin đến lúc đó, họ sẽ nể mặt nhà họ Phụng và đồng ý hủy bỏ hôn ước của hai đứa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận