Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 57

Tô Tái Tái không cảm thấy có gì, còn cười với bà ta một cái.
Nhưng Hứa Tần Nhã thì có chút ngớ người ra, sau đó lập tức đề phòng nhìn Tô Tái Tái.
Tiếp theo thì nghiêm mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ như chuyện hai người vừa mới nhìn nhau lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.
Sự khinh thường này khiến cho Tô Tái Tái hơi nhướng chân mày một chút, sau đó cô nhún nhún vai một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.
… Thôi bỏ đi. Là bà ta tự tìm đường chết, đâu có liên quan gì tới cô đâu chứ.
-----
“Quản gia, ông canh chừng ở bên ngoài đi, không có sự cho phép của tôi thì đừng cho người không có phận sự vào đây.” Hứa Tần Nhã nhìn về phía quản gia và thản nhiên ra lệnh.
Tuy không nói thẳng nhưng trong lòng quản gia cũng biết rõ “người không có phận sự” ở đây là ai.
Ông ta gật đầu nói: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi sẽ canh chừng ở đây.”
“Ừ.” Hứa Tần Nhã gật đầu một cách hài lòng, sau khi quay lại nhìn chồng mình một cái xong, bà ta mới vươn tay nắm tay của Bạch Ngữ Dung, dùng giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nói: “Ngữ Dung, con lại đây.”
Thấy hai người họ thận trọng như vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức gật đầu đi theo Hứa Tần Nhã.
Chờ ba người bước vào trong phòng xong, quản gia mới đóng cửa lại, sau đó ông ta cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái - người vẫn đứng yên tại chỗ nãy giờ - như thể chỉ cần cô dám bước tới đây thì ông ta sẽ có hành động đáp trả thích đáng vậy.
Người giấy nhỏ lén ló đầu từ trong phần mũ của chiếc áo hoodie ra, thấy hành vi này của quản gia, nó lập tức làm động tác xắn tay áo, hầm hừ muốn bò ra khỏi mũ đánh một trận tới bến với ông già kia.
Đáng tiếc nó vừa mới nhúc nhích thôi là đã bị Tô Tái Tái gọi lại.
“Đừng để ý tới bọn họ.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, cô không buồn ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại gửi một sticker đáng yêu cho “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.
[Nếu lần sau mà còn gặp phải oan hồn nữa thì nhớ tìm tới tôi nhé cậu chủ ~ Tôi sẽ giảm giá 10% cho cậu.]
Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang - người khó khăn lắm mới thoát được oan hồn kiểu: [???]
Chị gái siêu đỉnh à, những sự việc như thế này thì mình không nên kéo khách mới đúng chứ?!
Tô Tái Tái không biết đối phương đang rủa thầm vì cạn lời, cô gửi một sticker “hẹn gặp lại” xong thì cho điện thoại vào phần mũ của chiếc áo hoodie.
Cô vừa lúc lắc cái cổ cho thoải mái vừa nói với người giấy nhỏ: “Chừa lại một ít tiền để mua đồ ăn vặt cho bọn em, còn lại thì chuyển hết qua cho sư phụ, làm xong thì em lấy điện thoại chơi trò chơi đi.”
Thôi được.
Tuy người giấy nhỏ đang tức xì khói nhưng nó vẫn nghe lời và làm theo, tuy nhiên trước khi lùi về trong mũ choàng, nó còn không quên quay về phía quản gia rồi làm mặt xấu.
...Chờ khi nào có thời gian tui sẽ cho “Đồ Ăn Vặt” đi hù chết ông!
Nhớ mặt tui đó lão già thúi!
Ở một bên khác, nhìn lá bùa vàng mà Hứa Tần Nhã lấy ra một cách thật cẩn thận, Bạch Ngữ Dung hoang mang hỏi ba mẹ đang đứng trước mặt mình: “Mẹ ơi, đây là gì vậy ạ?”
“Đây là lá bùa mà ông hai làm riêng cho con đấy.” Hứa Tần Nhã và chồng nhìn nhau cười, sau đó lại quay sang nhìn Bạch Ngữ Dung, hai mắt sáng ngời, bà ta vươn tay nắm lấy tay cô ta rồi mở miệng: “Ngữ Dung à, hôm nay ba mẹ dẫn Tô Tái Tái tới cúng tổ tiên chủ yếu là cho đúng quy trình thôi, thật ra mục đích chính là muốn cho tổ tiên của nhà chúng ta biết con là con gái duy nhất trong lòng của ba mẹ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận