Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 358

Đừng nói là một trăm tệ, không chừng hai mươi tệ còn tiêu không hết đấy!
Món quà này... sao mà khó tặng quá vậy trời?
“Hay là...” Trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường này, Ngô Lục Lục chậm rãi giơ tay lên, nhỏ giọng đưa ra ý kiến: “Chúng ta đi siêu thị đi?... Mấy món đồ ăn đông lạnh chắc vẫn còn nhiều á.”
Vả lại giá mắc hơn và cũng có trọng lượng hơn!
Ngô Thẩm Văn?
Ngô Thẩm Văn lại một lần nữa muốn ném thằng em trai khó khăn lắm mới trở về nhà này ra khỏi xe.
Mà lúc này, Thẩm An đang dẫn Nghiêm Thanh đi đến gõ cửa văn phòng của Chu Phổ.
Sau khi đẩy cửa ra, anh ấy nói với người đang ở bên trong: “Thầy ơi, em mời sư bá tới rồi ạ.”
Dứt lời, Thẩm An nép sang một bên nhường đường cho Nghiêm Thanh đi vào.
Còn bản thân thì đứng ở cạnh cửa rồi từ bên ngoài đóng lại, sau đó canh giữ ở ngoài cửa.
“Sư huynh.” Chu Phổ đang sắp xếp thứ gì đó, nhìn thấy Nghiêm Thanh thì vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía ông ấy, tiếp đó kéo tay ông ấy đi đến bàn làm việc: “Anh xem này!”
Giọng điệu của Chu Phổ rất hưng phấn.
… Không, nói một cách chính xác hơn là vui sướng tột độ.
Nghiêm Thanh rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Phổ, cho dù là lần trước đấu giá được cỏ Vọng Bắc Đông, cũng không thấy ông ấy vui vẻ như bây giờ.
Vì thế Nghiêm Thanh để mặc cho Chu Phổ kéo mình đi về phía trước, không nhịn được thắc mắc hỏi: “Sư đệ à, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho cậu vui vẻ thế?”
“Anh xem rồi sẽ biết thôi.” Chu Phổ kéo ông ấy đến trước bàn làm việc, kích động cầm lấy một tờ giấy ghi chú bên trong đó đưa cho ông ấy rồi nói: “Sư huynh, anh xem đây là cái gì?!”
“Chẳng qua là...” Nghiêm Thanh nhận lấy, nói được nửa câu thì dừng lại, sau khi thấy rõ sự khác biệt bên trên đó, ông ấy chợt mở to mắt, vội vàng quay đầu nhìn về phía Chu Phổ.
Không thể tin được hỏi: “Đây là... đã được bổ sung hoàn chỉnh ư?!”
Tờ giấy ghi chú trong tay Nghiêm Thanh là tranh của một loại thảo dược mà ông ấy cực kỳ quen thuộc, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra bên trong đó đã bổ sung những tác dụng còn thiếu của thảo dược, thậm chí còn sửa chữa những lỗi sai của bản gốc.
Chu Phổ kích động gật đầu lia lịa, trong phút chốc không nói nên lời.
Mà Nghiêm Thanh thì cố gắng kìm nén sự hưng phấn, cau mày hỏi: “Cậu có chắc rằng những ghi chép trên này đều chính xác hay không?”
“Chắc.” Chu Phổ gật đầu: “Sau khi lấy được bản được sửa chữa hoàn chỉnh này, em và Tiểu An đã liên tục thử nghiệm suốt mấy ngày nay, đến khi chắc chắn rồi mới dám nói chuyện này với sư huynh đấy.”
Dừng một chút, Chu Phổ lại kích động nói: “Sư huynh à, nói không chừng... thầy của chúng ta sắp được cứu rồi!”
Nghiêm Thanh cũng nghĩ đến điều này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Nhưng dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía Chu Phổ, hỏi: “Sư đệ à, cái này cũng là do vị kia sửa giúp cậu sao? Nếu ông ấy đã có thể sửa , vậy biết đâu chừng... có thể nhờ ông ấy xem bệnh giúp thầy?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Chu Phổ trở nên hơi kỳ lạ, khiến Nghiêm Thanh không nhịn được mà gọi một tiếng: “Sư đệ ơi?”
Lúc này Chu Phổ mới ấp úng nói: “Sư huynh à, thật ra... anh đã gặp người này một lần rồi.”
“Anh đã từng gặp rồi ư?” Nghiêm Thanh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi lại nhận ra gần đây mình không hề gặp ông cụ nào đức cao vọng trọng, hay có cốt cách hơn người cả.
Ông ấy không khỏi tò mò: “Hình như không có thì phải?”
“Anh thật sự đã gặp rồi.”
Chu Phổ đáp, dừng vài giây lại gợi ý cho ông ấy: “Không phải dạo trước anh đã từng đến Luyện Khí Viện làm giáo viên coi thi và đánh giá sao?”
“Ừ.” Nghiêm Thanh gật đầu, cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng hôm ấy anh cũng không có nhìn thấy gương mặt xa lạ nào cả.”
Nói đến đây, ông ấy lại nhìn sang Chu Phổ, “ây da” một tiếng rồi nói: “Đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói lẹ đi.”
“Là Tô Tái Tái.”
Chu Phổ lập tức trả lời: “Sinh viên năm nhất của Luyện Khí Viện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận