Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 385

Gậy baton bay sát qua gương mặt cô ta, chọc thủng cánh cửa sau lưng rồi cắm lên trên đó.
“Hửm?” Tô Tái Tái thu tay lại, gương mặt nhẹ nhõm nhìn Mễ Nhã: “Cô vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ?”
Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem nào!
Mễ Nhã kinh ngạc mở to mắt nhìn Tô Tái Tái, một lát sau, cô ta cảm thấy gương mặt mình nhói lên, tê dại, ngứa ngáy, rồi nhanh chóng cảm thấy có thứ gì đó ấm áp chảy xuống cổ.
Cô ta vươn tay sờ một cái, cúi đầu nhìn thử, lập tức thấy trên tay là một mảng máu tươi.
Cô ta kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, ngay cả giọng điệu cũng đã có sự thay đổi: “TÔ TÁI TÁI!”
Tô Tái Tái như cười mà cũng như không cười nhìn cô ta, vẻ mặt dường như đang nói “Không sao cả, cô cứ nói tiếp đi.”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ trong phòng bệnh truyền ra, trầm giọng ngăn cản Mễ Nhã đang xúc động: “Tiểu Nhã.”
Mễ Nhã nghe giọng nói của đối phương, cho dù cô ta đang tức giận tới run người, nhưng vẫn cố gắng đè nó xuống, xoay người vào trong, hơi khom người với người trong phòng bệnh: “Ông nội!”
Uất ức và tức giận.
“Người tới là khách, cháu là chủ nhà phải khoan dung một chút, không thể không biết chừng mực như thế.” Lúc ông ta nói, đồng thời còn còn tiếng quải trượng cộp cộp vang lên.
Đám người Chu Phổ vốn dĩ đứng ở đằng sau, khi bọn họ nghe thấy giọng nói già nua của ông ta, vẻ mặt cũng có hơi thay đổi.
Chu Phổ và Nghiêm Thanh nhìn nhau một cái, sâu đó đi lên trước vài bước, chắn Tô Tái Tái và Đại Vi ở sau lưng bọn họ.
Cho dù có thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới ông cụ nhà họ Mễ cũng có mặt trong phòng bệnh.
Chuyện lần này không tốt rồi!
Thẩm An nghĩ như thế nên nhíu hết cả mày lại.
Anh ấy nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái một câu “Lát nữa em đừng nói gì hết” rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh Chu Phổ.
Còn Đại Vi sắc mặt trắng bệch đứng đó, không cần anh ấy nhắc nhở, cô ấy cũng biết nên làm gì.
Có điều… Anh ấy cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhóc nhà họ Thẩm, không biết ông cụ nhà họ Mễ có nể mặt hay không.
Đại Vi cũng nhỏ giọng thì thầm với Tô Tái Tái: “Thảm rồi, Tiểu Tái ơi, chúng ta thảm rồi, không ngờ ông cụ nhà họ Mễ lại ở bên trong!”
“?” Tô Tái Tái quay qua nhìn Đại Vi, vẻ mặt vô tội hỏi: “Ai thế?”
“…” Cô không biết bốn gia tộc lớn ở thủ đô sao?
Đại Vi mở to mắt nhìn Tô Tái Tái, trong chốc lát, cô ấy không biết nên khen cô ngây thơ vô tội hay là tức giận vì cô ngây thơ vô tri.
Cô ấy tranh thủ thời gian nói tóm tắt một chút, bổ sung kiến thức cho Tô Tái Tái.
Nói đơn giản thì, ngoại trừ nhà họ Phượng và nhà họ Trác, bốn gia tộc lớn của thủ đô là những người có sức ảnh hưởng rất lớn.
Theo thứ tự là Bách, Tiền, Thẩm, Mễ.
Thứ tự xếp hạng cũng phân chia địa vị của bốn gia tộc này.
Hai gia tộc Mễ, Thẩm có thực lực tương đương nhau, mặt ngoài cười nói vui vẻ nhưng trên thực tế, bọn họ thường xuyên ganh đua, cạnh tranh kịch liệt với nhau, cho nên, mặc dù bây giờ bọn họ có đàn anh Thẩm An đứng đây thì đoán chừng…
“Nói cách khác tức là, những gia tộc xếp trước thì có thể chống đối với ông già họ Mễ kia sao?” Tô Tái Tái gật đầu hỏi.
Một từ “Ông già” của Tô Tái Tái khiến Đại Vi hít một ngụm khí lạnh, cô ấy lo lắng nhìn thoáng qua phòng bệnh rồi nhanh chóng kéo cô qua một bên, ra hiệu cho cô đừng nói chuyện nữa!
Tô Tái Tái xem thường, lúc cô đang tính nói gì đó nữa, liếc mắt nhìn về đằng sau, lập tức thấy sư mẫu Nghiêm đang đặt tay lên vai mình, thế nên cô không nói gì nữa.
“Sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái và Đại Vi cùn quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng, cung kính chào hỏi.
“Yên tâm đi.” Sư mẫu Nghiêm cười với hai người họ: “Giao cho thầy của hai đứa xử lý là được."
Đại Vi mím môi, kiên quyết gật đầu.
Bây giờ làm gì còn cách nào khác nữa đâu? Chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.
Chỉ hy vọng… Tâm tính ông cụ nhà họ Mễ tốt một chút, khoan dung độ lượng dung thứ cho bọn họ một lần…
Đại Vi còn chưa suy nghĩ xong, cô ấy dời tầm mắt đi chỗ khác thì ngay lập tức nhìn thấy vết thương trên mặt Mễ Nhã.
Cô ấy ngớ người ra một lúc, rồi nhịn không được dùng tay đập lên trán mình.
Đờ mờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận