Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 737

Ngô Hạo sững sờ giây lát rồi mới chợt hiểu ý của Tô Tái Tái, thế là anh mỉm cười và gật đầu lia lịa.
Đến khi rời khỏi Lục Bộ thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau.
Khi ba người đang ngồi trên xe trở về Đại học Đế Đô, Tô Tái Tái liếc nhìn Tô Hồng Bảo vừa nãy vẫn luôn im lặng, thấy cậu vẫn đang ngơ ngác, thế là cô đưa tay vuốt tóc của cậu và cười nói: “Bé ngỗng, con đang lo lắng điều gì vậy?”
Tô Hồng Bảo giật mình, vội vàng nhìn Tô Tái Tái và Tống Khanh, ngập ngừng nói “con…” hồi lâu mới nói tiếp: “Sao tiểu sư thúc biết con đang lo lắng?”
“Vớ vẩn.” Tô Tái Tái cười và vuốt tóc cậu lần nữa: “Tuy con được sư phụ nhặt về, nhưng hầu hết thời gian con đều ở bên sư thúc nên sao sư thúc có thể không thấy được con đang suy nghĩ gì chứ?”
Dừng một chút, nụ cười trên mặt cô dần nhạt đi, thầm thở dài rồi chắc nịch nói: “Có phải vì vừa nãy chúng ta nhắc tới nhà họ Phụng không?”
Lúc này không chỉ Tô Hồng Bảo trợn tròn mắt, mà đến cả Tống Khanh cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt thắc mắc.
Tô Tái Tái cũng không giấu Tống Khanh, cô nói thẳng với anh: “Bé ngỗng là con cháu của nhà họ Phụng.”
Sau đó, cô lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo đang mở to mắt, cười hỏi: “Sư thúc không nói sai chứ bé ngỗng?”
“Tiểu, tiểu sư thúc sao biết được vậy?” Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái nghe thấy vậy lại đưa tay vuốt tóc của cậu, tức giận nói: “Nhảm nhí, sư thúc đâu phải chưa thấy qua con lúc nhỏ trông như thế nào, mặc dù thằng giặc con của nhà họ Phụng không đáng yêu bằng con, nhưng vẻ ngoài thì giống đến bảy tám phần, một chuyện đơn giản như vậy, tiểu sư thúc của con dùng chân cũng có thể đoán ra được.”
… Vậy sao? Nhưng hình như sư thúc không thể đoán được sư phụ đang nghĩ gì nhỉ?
Tô Hồng Bảo lấy hai tay che đầu, tránh cho việc tóc của mình bị làm rối. Lúc né trái, né phải, cậu ấy lén lút liếc nhìn về hướng Tống Khanh một cái.
Sau đó cụp mắt lại bằng tốc độ thần sầu, ôm đầu la hét: "Tiểu sư thúc! Tóc của con rối tung hết cả rồi!" thì mới khiến Tô Tái Tái tạm dừng lại.
Cô đứng ở một bên nhìn cậu ấy vuốt tóc, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều sau trận làm làm loạn này nên cô lại mở miệng: "Nói đi."
Tô Hồng Bảo thả tay xuống, nhìn cô rồi lại nhìn thử Tống Khanh, sau đó hơi mím môi, cất giọng lạnh lùng nói: "Sư thúc muốn đối phó người của nhà họ Phụng, con chẳng có ý kiến gì đâu, cho nên mọi người không cần phải kiêng dè gì vì con đâu ạ."
Cậu ấy dừng một chút rồi nói thêm: "... Trước đây bọn họ cũng bởi vì Phụng Hồng Bác nói con không có thiên phú, không có năng lực nên mới bỏ con đi. Nếu không phải sư tổ nhặt con về và sư thúc dùng cỏ bờm ngựa giúp con nối liền kinh mạch, con đã sớm chết rồi."
Không có thiên phú không có năng lực?
Nghe đến đây, Tô Tái Tái và Tống Khanh liếc nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được họ có cùng suy nghĩ.
Ngừng lại một lúc rồi lại nhìn về phía Tô Hồng Bảo lần nữa, nghe cậu ấy tiếp tục nói những lời còn đang dang dở.
"Cho nên từ lúc bọn họ vứt con đi, con cũng đã chết rồi." Tô Hồng Bảo nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tô Tái Tái, ánh mắt kiên định lại sáng ngời: "Con chỉ là Tô Hồng Bảo thôi."
Tô Tái Tái nghe vậy thì vừa cười đưa tay xoa đầu Tô Hồng Bảo, khiến cậu trai trẻ lại vô thức muốn bảo vệ đầu mình một lần nữa.
Nhưng sau khi cảm nhận được động tác dịu dàng trên đầu mình lại khiến cho cậu ấy sửng sốt nhìn Tô Tái Tái.
Đôi mắt chớp chớp ngập tràn sự nghi ngờ, dường như đang khó hiểu tại sao cô không giống như những lúc trước đây, làm xù mái tóc của mình như một cái ổ gà.
Tô Tái Tái nhìn cậu rồi lại cười, lại vỗ nhẹ vào đầu Tô Hồng Bảo trước khi bỏ tay ra rồi nói tiếp: "Bé ngỗng ngốc, đương nhiên con chỉ là bé ngỗng nhỏ của chúng ta nhưng mà..."
Cô hơi dừng lại một chút, lại cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Không nhận lại bọn họ thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng không nhận thì không nhận, thù thì vẫn phải báo."
Tô Hồng Bảo nghe cô nói thế thì lộ ra nét mặt hơi lo lắng, đang định nhắc nhở bây giờ Tô Tái Tái đang ở độ phùng cửu, nếu có muốn làm gì thì cũng đợi qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp thì dường như Tô Tái Tái có thể hiểu thấu được suy nghĩ của cậu ấy thì cười trấn an cậu ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận