Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 411

Chẳng qua… Mồm thì nói thế chứ trong lòng quản lý vẫn chột dạ lắm.
Nhỡ đâu?
Chị ta là người đã có gia đình, phải biết suy tính cho người trong gia đình nữa nên chắc chắn chị ta sẽ không đi lại đó.
Trong số những người ở đây chỉ có trợ lý sinh hoạt ít tiếp xúc với chị ta nhất nên tất nhiên là cô ta đi.
Trợ lý sinh hoạt nghe xong thì đành phải đè nỗi sợ xuống, hai mắt đỏ bừng cúi đầu chậm rì rì tiến tới chỗ Kim Mẫn Nhi.
Cô ta mới bước hai bước đã bị quản lý đứng đằng sau quát: “Nhanh cái chân lên!” làm cho giật hết cả mình rồi nhanh chân bước tới.
Cô ta đi tới phòng nhỏ, cửa đã mở, Kim Mẫn Nhi vẫn đứng trước khung cửa sổ không nhúc nhích, không biết cô ta đang tính làm cái gì.
Trợ lý sinh hoạt thấy thế thì nuốt nước bọt, chậm rãi tới gần, run rẩy gọi: “Mẫn Nhi…”
Vừa đi vừa duỗi tay định vỗ vào người Kim Mẫn Nhi thì…
Kim Mẫn Nhi quay mặt lại, mặt mày không biểu cảm nhìn trợ lý sinh hoạt, hé miệng: “Meo?”
“Á á á!” Trợ lý sinh hoạt thét chói tai.
Cô ta muốn chạy trốn mà hai chân nhũn hết cả ra ngã khuỵu xuống đất. Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tay chân lồm cồm bò đi.
“Meo?” Kim Mẫn Nhi hơi nghiêng đầu nhìn trợ lý sinh hoạt ngã ngồi dưới đấy thì bước đi hai bước tới chỗ cô ta, sau đó cong lưng khuỵu gối đổi thành di chuyển bằng tứ chi.
Động tác lưu loát không hề có chút khó khăn như thể vốn dĩ cô ta luôn di chuyển bằng tứ chi như thế.
“Mày đừng lại đây! Đừng lại đây!” Trợ lý sinh hoạt liều mạng lùi về sát tường nhưng vẫn không cản được bước tiến gần hơn của Kim Mẫn Nhi.
Cô ta chỉ đành nhắm chặt hai mắt, gào khóc: “Xin mày đừng tới đây, không phải tao! Tao không làm gì cả! Mày đi tìm bọn họ đi! Không liên quan gì tới tao hết! Tao không làm gì cả! Tao, tao chỉ đưa mày vào trong căn phòng kia mà thôi!”
Cô ta mới gào thét xong thì thấy có cái gì đó xù xù cọ ở cổ mình.
Trợ lý sinh hoạt sửng sốt, run rẩy mở mắt ra thì thấy Kim Mẫn Nhi vô cùng ngoan ngoãn dựa vào hõm cổ mình, nhẹ nhàng tựa lên người mình, tiếng rầm rì vui sướng phát ra từ cổ họng.
Có lẽ “nó” cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý sinh hoạt, ngẩng đầu nhìn cô ta, vô cùng ngoan ngoãn mà “meo” một tiếng mềm xèo.
Trợ lý sinh hoạt ngẩn ngơ nhìn Kim Mẫn Nhi trước mặt mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cô ta nhìn Kim Mẫn Nhi lại như nhìn qua cô ta mà thấy được một thứ khác.
Cô ta đưa tay lên, vuốt ve đầu mèo như ngày trước.
Cô ta vừa xoa vừa khóc.
“Xin lỗi mày nhé.” Nửa ngày sau, trợ lý sinh hoạt mới nhỏ giọng nói với “Kim Mẫn Nhi” trước mặt mình.
Rồi cô ta lại khóc lóc, lặp đi lặp lại lời xin lỗi: “Xin lỗi mày, thật sự xin lỗi mày nhiều lắm. Tao vì bản thân mình… Tao…”
Trợ lý sinh hoạt càng nói càng khóc không thành tiếng.
Kim Mẫn Nhi lại chỉ nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng “meo” một tiếng mềm xèo không hề có ác ý.
Rồi “nó” lại sát lại gần thân mật cọ cọ trợ lý sinh hoạt giống như khi trước cô ta bị quản lý và Kim Mẫn Nhi bắt nạt thì sẽ ôm nó mà tự an ủi mình vậy.
Sau đó, ngay khi trợ lý sinh hoạt định duỗi tay chạm vào “nó” vẫn đang yên lặng nãy giờ thì Kim Mẫn Nhi nhắm mắt, nằm sõng soài ra đất, ngất đi.
Tay của trợ lý sinh hoạt cứng đờ giữa không trung.
Cô ta dựa vào tường, cả nửa ngày sau mới chậm rãi thu tay lại, co gối ôm chặt lấy chính mình để cảm giác áy náy bao phủ toàn thân.
Cô ta cúi đầu, vùi đầu vào giữa khuỷu tay mà khóc rống lên.
*****
Trong lúc Đại Khôn Hào đưa Tô Tái Tái về Đại học Thủ Đô, hot search trên Weibo cũng đang nhộn nhịp tưng bừng.
Nào là #ngay cả bậc thầy cũng có thứ mà mình không giỏi, giờ tôi mới cảm nhận được thế giới này rất công bằng#, còn có #Đại Khôn Hào gió chiều nào theo chiều ấy#, tất cả đều đứng trong top năm trên hot search.
Về phần chọn phe nào trong trận thi đấu esports ấy hả?
Khán giả - những người đã hoàn toàn bị đánh lạc hướng - tỏ vẻ: Hổng có biết, hổng có nhớ (⊙o⊙)?
Bạn cần đăng nhập để bình luận