Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 553

Vừa đi vừa cười ha hả: "Ôi chao, ông Phụng, ông ở đây thật đấy à? Tôi thấy vệ sĩ đi theo ông quanh năm ở bên ngoài, vốn là chưa tin lắm, lại gần mới dám chắc chắn."
"À. Thì ra là ông." Phụng Hồng Bác vừa bị Chu Phổ từ chối nên sắc mặt hơi tối lại, bây giờ lại nhìn thấy Mễ Ông Thành, tự nhiên giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Sao đột nhiên lại đến đây thế? Chẳng lẽ..."
Ông ta ngừng một chút, nhìn thoáng qua về hướng Thẩm An rồi lại nhìn về phía Mễ Ông Thành: "Nhà họ Mễ và nhà họ Thẩm lại mới có mối hợp tác nào mới, thế nên bây giờ đến đây để trao đổi một cách trùng hợp à?"
Mễ Ông Thành vội vã khua tay, cười ha hả: "Sao lại như thế được chứ ông Phụng."
Sau khi ngừng một chút, ý cười cũng nhạt đi, ông ta lên tiếng: "Nhà họ Mễ tôi chỉ là buôn bán nhỏ, sống tạm qua ngày mà thôi, làm gì có máu mặt nào để làm ăn với nhà họ Thẩm chứ. Với không tới, với không tới."
Một câu nói đã khái quát được mối quan hệ hời hợt của hai nhà.
Muốn nghe đàn thì phải nghe nhạc.
Phụng Hồng Bác nghe xong thì đã hiểu ỵ́, sắc mặt mới hơi dịu lại, sau khi "Ồ?" một tiếng rồi mới tỏ chút ý cười với Mễ Ông Thành.
Rồi lại gật đầu với ông ta và nói: "Nghe nói hôm qua cô bé nhà họ Mễ đến nhà thăm nom Bối Trân, lại còn đưa loại thuốc cực kỳ trân quý, thật sự chu đáo quá rồi."
"Đâu có đâu có." Mễ Ông Thành khiêm tốn, khẽ khom người, nhìn thoáng qua Chu Phổ rồi đáp: "Cũng chỉ là đúng lúc biết được có người quen cần, tiện tay giúp mà thôi. Lúc tôi mới tới đã vô tình nghe được vài câu, nom ý tứ này... Không phải tất cả mọi người đều có lòng sẵn tay giúp đỡ à?"
Phụng Hồng Bác nghe vậy thì thở dài lắc đầu tỏ vẻ như "đừng nói, đừng nói nữa".
Làm sao Mễ Ông Thành có thể không nói đây? Ngay lúc này đây, nếu ông ta càng nói nhiều, càng đâm chọt Chu Phổ, chính là đang xả giận thay cho Phụng Hồng Bác, thế thì càng có thể nịnh bợ nhà họ Phụng.
Cho nên Mễ Ông Thành "có được sự khuyến khích" thì nhìn về phía Chu Phổ, cười ha hả mà nói: "Giáo sư Chu, cậu đã có thì chi bằng chia một ít cho ông cụ Phụng đi.
Cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, không phải trước đó cậu cũng trị liệu miễn phí cho con gái tôi à? Sao thế? Chẳng lẽ giáo sư Chu tiện tay giúp đỡ mà cũng phân biệt người này người khác sao?"
"Ông!" Chu Phổ nhìn về phía Mễ Ông Thành, kìm nén cơn giận: "Ông Mễ, xin ông đừng xuyên tạc ý của tôi."
"Xuyên tạc?" Mễ Ông Thành ngờ vực, khó hiểu: "Nếu không thì giáo sư Chu hãy giải thích cặn kẽ đi? Để tôi có thể hiểu ý của cậu kỹ càng, như thế thì sẽ không bị bóp méo được nữa đúng không?"
Chu Phổ thở gấp, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thẩm An thấy thế, lập tức tiến lên một bước định hòa giải đôi bên, nhưng vừa chỉ cười, thốt ra một tiếng: "Ông Mễ..."
Mễ Ông Thành lập tức trầm giọng, quay đầu trừng mắt với anh ấy trước: "Im ngay!"
Sau khi thét lên khiến Thẩm An ngỡ ngàng, ông ta khó chịu: "Tên nhóc nhà họ Thẩm kia, ông Phụng đang ở đây, cửa nẻo nào để một đứa nít ranh như cậu xen vào thế?! Thì ra đây là gia giáo của nhà họ Thẩm à?!"
Câu nói này không chỉ mắng Thẩm An, mà còn lăng mạ cả nhà họ Thẩm.
Thẩm An nghe thấy thế thì trong mắt lạnh tanh, Chu Phổ cũng nhảy dựng lên.
Lúc đang định chỉ vào mặt Mễ Ông Thành để chửi lại thì lại nghe thấy giọng nói của một thiếu niên truyền từ bên ngoài vào…
… "Ông chú này, người có gia giáo sẽ không chỉ tay năm ngón trong nhà người khác như thế đâu."
Lời nói này đúng là đã cho Mễ Ông Thành một bạt tai.
Ông ta tức giận đến mức lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa trước: "Lại là đứa nào không được dạy dỗ đàng hoàng nói linh tinh nữa đây?!"
Phụng Hồng Bác ngồi đó, kéo nắp trà ngồi xem như người ngoài cuộc, như thể cuộc cãi vã lúc này không hề liên quan đến mình vậy.
Chỉ khi mọi người cùng nhìn về phía cửa thì ông ta cũng nhìn sang.
Nhưng khi Tô Hồng Bảo bước vào, khoảnh khắc Phụng Hồng Bác thấy rõ dáng vẻ của cậu ấy thì khóe mắt của ông ta run lên, nắp trà trong tay trượt xuống, úp lại lên tách trà.
Không ai để ý thấy hành động này của ông ta, chỉ có Phụng Cảnh nghe thấy tiếng ly đĩa va chạm nên tò mò nhìn sang Phụng Hồng Bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận