Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 593

Dứt lời, bà ấy lại cười và nói rằng: “Dù gì thì bà cũng biết đại khái được địa chỉ ở đâu mà.”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, nhìn bà nội Bạch và cười: “Như vậy thì cháu cũng có thể rảnh tay để làm một chuyện.”
Nửa tiếng sau, Tô Tái Tái ra khỏi bệnh viện rồi đi thẳng đến sân bay. Trên đường đi, sau khi gọi cho ông Tô báo về chuyện của bà nội Bạch thì cô lại gọi cho Tiền Tam.
Trong vòng đổ chuông chưa được hai tiếng thì đầu dây bên kia đã nhấc máy.
[Tiểu sư thúc.]
“Ừm, tôi đã đổi ý rồi.” Tô Tái Tái nói với Tiền Tam ở đầu dây bên kia.
[Hả?] Tiền Tam sững sờ rồi ngay lập tức định thần hiểu ra, ông ấy rất ngạc nhiên: [Tiểu sư thúc, người định đến hội đánh giá đan dược sao?!]
“Đúng vậy.”
[Vậy tôi giữ lại huy chương giám đan sư cho người nhé?]
“Không cần.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút rồi cười: “Tôi có những thứ khác có thể dùng.”
----
Sau khi nói thêm vài câu với Tô Tái Tái thì Tiền Tam mới kết thúc cuộc gọi với cô.
Sau khi cúp máy, Tiền Tam cầm điện thoại, đứng yên tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mà cũng không biết được rốt cuộc Tô Tái Tái có những thứ gì khác có thể dùng.
Nhưng dù sao đi nữa, ngày mai ông ấy sẽ tự mình đi đón cô khi cô đến hội đánh giá đan dược, đến lúc đó sẽ biết ý của tiểu sư thúc là gì.
Khi nghĩ đến đây, Tiền Tam nhún vai rồi xoay người đi.
Ông ấy vừa quay lại thì nhìn thấy Tiền Nguyên Nguyên - đứa cháu đã lâu không gặp của mình.
Tiền Tam vui mừng khôn xiết, lập tức vẫy tay với anh ta.
Khi Tiền Nguyên Nguyên đi tới, Tiền Tam vừa quan sát anh ta từ trên xuống dưới, vừa gật đầu khen ngợi: “Không tệ, không tệ, chú cảm thấy... cháu lại tiến bộ hơn rất nhiều so với lần trước chú gặp cháu.”
Dừng một chút, ông ấy lại nhìn Tiền Nguyên Nguyên và nói: “Thế nào? Chú đã nói tiểu sư thúc có thể giúp cháu lên một tầm cao mới mà đúng không?”
“...”
Tiền Nguyên Nguyên?
Tiền Nguyên Nguyên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc sau, anh ta mới thốt ra một câu: “Chú, nếu chú một ngày bị đánh ba lần thì chú cũng sẽ tiến bộ thôi.”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời thì ngay lập tức bị phản bác.
“Tầm bậy.” Tiền Tam nghiêm túc nói: “Một người già cả như chú đây, tiểu sư thúc sẽ không đánh chú đâu.”
Ông ấy là một người già đấy!
Dừng một chút, Tiền Tam lại không khỏi thở dài, bất lực lắc đầu: “Nếu đám người tiểu sư thúc có thể ra tay với chú sớm hơn thì hay rồi, như thế thì chú có thể nằm xuống đất ngay lập tức, nói không chừng… chú còn có thể kế tục sớm hơn vài năm.”
“...” Hóa ra chú vẫn thấy tiếc, đúng không?
Tiền Nguyên Nguyên không biết nói gì mới phải, chỉ đành đưa tay về phía Tiền Tam, nói: “Chú, để cháu giúp chú xách hành lý.”
“Ngoan quá.” Tiền Tam gật đầu, đưa thanh kéo hành lý cho Tiền Nguyên Nguyên rồi tiếp tục nhìn về phía cửa, như thể đang tìm người vậy.
Tiền Nguyên Nguyên thấy vậy, đợi một lát rồi mới nói: “Chú, chúng ta đang đợi ai à?”
“À, đợi tiểu sư huynh bé ngỗng của chú. Trước khi lên máy bay, chú đã gửi tin nhắn wechat cho cậu ấy, hình như cậu ấy với chú là người đến trước, người đến sau.”
Tiền Tam vừa ngóng trông vừa giải thích với Tiền Nguyên Nguyên mà không hề quay đầu lại.
Một lúc sau, ông ấy như thể chợt nhớ đến điều gì vậy, lại nhìn sang cháu của mình rồi nói: “Chú nói trước với cháu nha, tiểu sư huynh của chú còn khá nhỏ tuổi. Khi người ta đến, cháu đừng coi thường vì người ta nhỏ tuổi đấy, biết không?”
“Chú à, cô giáo nhỏ cũng nhỏ tuổi hơn cháu mà.” Tiền Nguyên Nguyên lặng lẽ nói: “Chú yên tâm đi, cháu hiểu mà.”
Điều này cũng như nhau cả.
Tiền Tam hài lòng gật đầu, nhưng khi định quay đầu đi thì ông ấy lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Ơ… ? “ một tiếng rồi lại nhìn Tiền Nguyên Nguyên.
Ông ấy thắc mắc cau mày: “… Đợi đã, cháu kêu tiểu sư thúc là cô giáo nhỏ, vậy… chẳng phải là bằng vai với chú sao?!”
Như vậy thì ra thể thống gì chứ?
Tiền Nguyên Nguyên nghe vậy, quay qua nhìn Tiền Tam rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu không ngại việc được gọi là người theo vai vế bên cô giáo nhỏ đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận