Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 152

Khúc Nhiên vội vàng dời mắt sang chỗ khác, thậm chí còn ép bản thân đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó nữa.
Còn con rối được Phương Hiểu Tuyết ôm lấy kia thì ung dung ghé đầu vào vai cô ta, nhìn chằm chằm mọi người đang đi phía sau mình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Từ lúc Phương Hiểu Tuyết quay đầu lại, còn Khúc Nhiên hoảng hốt hét lên một tiếng: [Đừng...!] thì tổ đạo diễn đã bắt đầu không nhận được hình ảnh nữa.
Màn hình tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Sử dụng bộ đàm cũng không được, giống như là bọn họ đã bị ngăn cách ở bên trong. Âm thanh bên trong đó có thể truyền ra ngoài, nhưng âm thanh ở bên ngoài lại không thể truyền vào trong đó.
Mặc dù từ cuộc trò chuyện ở bên trong có thể thấy dường như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng tình huống kỳ lạ này vẫn khiến mọi người trong tổ đạo diễn vô cùng hoảng sợ và lúng túng.
Đừng nói là đạo diễn đã sớm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sốt ruột đi qua đi lại mấy chục vòng, cứ cách vài phút lại nhìn về phía con đường dẫn vào khu biệt thự kia.
Mà ngay cả một người luôn điềm tĩnh như phó đạo diễn cũng ngồi xổm ở một bên, lặng lẽ hút thuốc.
Chỉ mới mười phút ngắn ngủi trôi qua thôi mà ông ấy đã hút hết ba điếu thuốc rồi.
Đến khi nhân viên công tác tinh mắt nhìn thấy đám người Miêu Đại Yên, sau đó vui mừng hét lên: “Ra rồi, ra rồi! Bọn họ đều đã ra hết rồi!”, tinh thần của mọi người mới phấn chấn trở lại, đồng loạt quay đầu sang nhìn.
Trên con đường tối đen bỗng chốc lóe lên một vài tia sáng, đó chắc hẳn là đèn pin do đám người Miêu Đại Yên dùng để rọi đường.
Một lúc sau, khi họ từ trong bóng tối bước ra, từ từ đi đến gần chỗ có ánh sáng thì mới thấy rõ hơn.
Sau khi xác nhận đúng thật là bọn họ, đạo diễn và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Chị Hà thấy vậy, vui mừng định bước tới vài bước thì lại thấy Khúc Nhiên đứng ở phía bên đó không ngừng xua tay. Rõ ràng là bảo họ đứng yên tại chỗ, đừng có di chuyển.
Phó đạo diễn thấy thế, lập tức giơ tay ra, ngăn không cho mọi người đến gần: “Đừng qua đó, để bọn họ tự bước qua đây đi.”
Mọi người nghe xong đều sợ hãi dừng lại, chỉ có thể đứng im nhìn Khúc Nhiên và những người khác từ từ bước đến gần.
Cho đến thời điểm hiện tại, Khúc Nhiên vẫn còn đang giữ liên lạc với đàn em ở đầu dây bên kia của điện thoại, cho nên đợi khi bọn họ đã tụ họp với tổ đạo diễn, tất cả mọi người đều vây quanh Khúc Nhiên, nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng không dám tùy tiện lên tiếng.
“Đàn em à, bọn chị đã tụ họp với tổ đạo diễn rồi này.” Khúc Nhiên vừa nói vừa nhìn về phía đạo diễn, thấy ông ấy vẫy tay ra hiệu “không sao”, bảo cô ấy tiếp tục nói chuyện với đàn em.
Khúc Nhiên gật đầu rồi tiếp tục hỏi Tô Tái Tái: “Kế tiếp bọn chị nên làm gì bây giờ?”
[Hửm? Thì cứ trực tiếp rời khỏi nơi đó thôi.] Tô Tái Tái trả lời một cách thản nhiên, hơn nữa giọng điệu còn mang theo một chút nghi ngờ, như muốn nói “Chuyện đơn giản như vậy mà chị cũng hỏi nữa á?”
Phương Hiểu Tuyết đứng ở một bên trợn mắt, sau đó liếc nhìn xung quanh, bao gồm cả biểu cảm của đạo diễn, rồi nhịn không được mà âm thầm cười giễu cợt.
Ngày thường cô ta không nhận ra... mọi người đều có diễn xuất tốt như vậy cơ đấy.
… Hừ, người nào người nấy đều diễn giống y như thật vậy đó.
Phương Hiểu Tuyết lẩm bẩm trong lòng, đến khi phát hiện tất cả ống kính của thợ quay phim đều đã hướng xuống dưới chân, hoàn toàn không quay tới mặt.
Lúc này cô ta tùy ý ném con rối mà mình nâng niu, ôm trong lòng từ nãy đến giờ sang một bên, còn bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đấm bả vai và chân.
Thiệt tình hà! Hại cô ta làm bộ làm tịch ôm con rối kia từ nãy đến giờ, mệt chết đi được!
Có điều hiện tại không ai quan tâm cô ta có mệt hay không, mọi người vẫn còn đang vây quanh Khúc Nhiên, nhìn chiếc điện thoại mà cô ấy áp bên tai với ánh mắt đầy nóng bỏng, và khi nghe thấy đầu dây bên kia hờ hợt nói ra mấy chữ “rời khỏi nơi đó thôi”, họ cũng ngơ ngác và ngỡ ngàng y như Khúc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận