Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 679

“Thầy Chu.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, mới gọi một tiếng thầy đã nghe thấy giọng nói vui mừng lạ thường của Chu Phổ ở đầu bên kia truyền tới.
“Tiểu Tái! Thầy của bác... Thầy của bác tỉnh rồi! Ông ấy tỉnh rồi!”
Giọng của Chu Phổ kích động vô cùng, lúc đầu là vui vẻ nhưng lúc sau giọng điệu lại có một chút nghẹn ngào: “Tiểu Tái, cảm ơn cháu, nếu như không có cháu đưa đan cấp sáu cho bác, thêm kim cổ mà sư huynh bác mới luyện được, nói không chừng...”
Câu nói tiếp theo Chu Phổ đã nói không thành lời, trùng hợp là Nghiêm Thanh có chuyện muốn nói với Tô Tái Tái, ông ấy để lại một câu: “Sư huynh có chuyện muốn nói với cháu, cháu chờ một chút.”
Rồi ông ấy đưa điện thoại cho Nghiêm Thanh, còn mình thì bước sang bên cạnh ổn định lại sự kích động trong lòng.
“Tiểu Tái, em có thời gian không, có thể đến bệnh viện một chuyến không?” Nghiêm Thanh nghiêm túc hỏi.
Tô Tái Tái nghe thế thì hỏi lại: “Thầy, sau khi phó viện trưởng Quách tỉnh lại thì có gì muốn nói sao?”
“Ông ấy đã nằm quá lâu rồi, muốn khôi phục lại trạng thái bình thường, mặc dù có thầy ở bên cạnh châm cứu hỗ trợ nhưng mà suy cho cùng nhanh nhất cũng phải tốn nửa năm.
Không chỉ có vậy, ngay cả việc nói chuyện cũng vậy. Nhưng mà...” Nghiêm Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Viện trưởng dùng khẩu hình nói một chữ “Phụng”, thầy không xác định được có phải ông ấy đang nói đến nhà họ Phụng hay không.
Thầy muốn xem thử em có cách nào không, để cho viện trưởng có thể mau chóng nói chuyện được không.”
“Vâng, vậy bây giờ em sẽ đến ngay.” Tô Tái Tái nói xong, sau khi hỏi rõ địa chỉ thì lập tức đứng dậy.
Đây chẳng phải là vừa mới ngủ gật đã có người đưa gối cho nằm sao.
Tô Tái Tái vừa bước ra ngoài, những lệ quỷ đang thu thập khí tức hữu ích ở chung quanh nhà họ Bạch, cũng lần lượt bay về phía Tô Tái Tái.
Lần nữa biến thành những viên ngọc đen ảo, trở về trên chuỗi vòng tay.
Trong suốt giai đoạn này bước chân của Tô Tái Tái không hề dừng lại dù chỉ một chút.
Cánh cổng của nhà cũ lúc cô còn chưa đến gần đã tự động mở ra, chờ sau khi cô bước ra lại chậm rãi đóng lại, “tự động hóa” đúng là khiến người ta đỡ lo mà.
Chỉ là đến khi cô đi tới góc đường, vừa hay cũng có người đang đi tới đó, cũng may Tô Tái Tái tránh sang một bên để không phải đụng vào người đang cúi người dẫn đường, lấy lòng người bên cạnh.
Nhưng người nọ thì không như thế, còn đang bận nịnh bợ nên đi đứng không đàng hoàng, sau khi giật mình thì lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được, sau đó trực tiếp trợn mắt với Tô Tái Tái, mặt đầy tức giận: “Cái con ranh này mày có chuyện gì hả?! Đi bộ không biết mở mắt ra mà nhìn đường à?”
Tô Tái Tái nghe xong, nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, ánh mắt trầm tĩnh nhìn đến nỗi khiến cho người kia run sợ trong lòng.
Nhưng khi nghĩ đến bên cạnh mình còn có người, ông ta lập tức nghênh cổ lên, trợn trắng mắt: “Sao? Muốn gì?”
Tô Tái Tái cười, đưa tay ra gật đầu với ông ta nói: “Ông nên cảm ơn là gần đây tôi một lòng chỉ muốn hướng thiện đi.”
“Cái gì?” Người nọ cau mày.
Nhưng Tô Tái Tái còn bận phải đến bệnh viện nên cũng không trả lời mà tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.
Chỉ để lại người đàn ông kia nhìn bóng lưng cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng ông ta lập tức tỉnh táo lại, lại quay về dáng vẻ lấy lòng người kia cúi đầu: “Giám đốc Chung, ông đi với tôi. Ngôi nhà kia chỉ cần đi đến khúc cua là tới rồi.”
Chung Trần Thuận vẫn đứng yên, ngược lại còn quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi, hứng thú hỏi: “Lão Trương, nhà cô gái này ở gần đây à?”
“Hả?” Người được gọi là Lão Trương sửng sốt một lát, rồi nhìn theo tầm mắt của Chung Trần Thuận, lập tức biết ý của anh ta, ngay cả nụ cười trên mặt cũng mang theo chút mập mờ: “Giám đốc Chung, ánh mắt của anh tốt thật đấy. Như thế này đi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi thăm một chút cho anh, sau đó sáng mai tôi sẽ tra rõ ngày sinh bát tự của cô ấy luôn.”
Chung Trần Thuận nghe xong thì cau mày: “Ngày mai à?”
Lão Trương nghe ra được anh ta đang không vui, vội vàng đổi lời: “Đêm nay! Đêm nay!
Sau khi dừng lại một chút, cẩn thận quan sát Chung Trần Thuận, thấy vẻ mặt của anh ta đã dịu đi, lúc này ông ta mới cười hì hì làm động tác “mời”, cúi người gật đầu với Chung Trần Thuận nói: “Giám đốc Chung, mời?”
Lúc này Chung Trần Thuận mới gật đầu, lại nhìn về phía Tô Tái Tái rời đi lần nữa rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Thật không ngờ anh ta mới trở về từ thành phố C đã tình cờ gặp được một cô gái vừa mắt mình, đúng là một dấu hiệu đáng mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận