Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 595

Thẩm An hiểu rõ gật đầu.
Dù sao khách sạn mà họ trú lại cũng là khách sạn của nhà họ Thẩm nên dễ thu xếp.
Tiền Tam vốn đang nói chuyện với Nghiêm Thanh nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn hai người, nói: “À? Hay là sắp xếp thêm một căn phòng nữa được không?”
Tiền Tam cười, dừng một chút rồi nói tiếp: “Lúc đó tiểu sư thúc sẽ đến.”
“Hả?! Tiểu sư thúc sẽ tới sao?!” Lời nói của Tiền Tam ngay lập tức khiến mọi người sửng sốt, mãi đến khi Tô Hồng Bảo lên tiếng thì mọi người mới định thần lại, biết được tiểu sư thúc mà Tiền Tam nói chính là Tô Tái Tái.
Tiền Tam mỉm cười gật đầu, trả lời Tô Hồng Bảo: “Vừa nãy tiểu sư thúc mới gọi điện cho tôi, có lẽ… mai sẽ đến.”
Ngày mai là ngày tổ chức hội đánh giá đan dược, mọi người vốn đã ngập tràn mong đợi nay lại càng vui hơn khi biết Tô Tái Tái sắp đến.
Thế là mọi người vừa cười nói với nhau vừa đi ra ngoài.
Tại thủ đô, Luyện Khí Viện.
Khi Mễ Nhã vừa thu dọn đồ đạc xong thì nhận được cuộc gọi của Mễ Nghĩa Văn, ba mình: “Alo, con nghe nè ba.”
[Mễ Nhã, con thu dọn đồ đạc xong chưa? Chúng ta phải khởi hành rồi.] Giọng nói của Mễ Nghĩa Văn vang lên từ đầu dây bên kia.
“Đã thu dọn xong rồi ạ, bây giờ con sẽ ra ngay.” Dứt lời, Mễ Nghĩa Văn cúp máy, Mễ Nhã nhanh chóng kéo vali đi ra.
Trước đó Mễ Nghĩa Văn đã nói rằng lần này họ sẽ cùng nhà họ Phụng đến hội đánh giá đan dược, nên không thể đến trễ.
Nghe nói Phụng Cảnh cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó cô ta phải cố gắng lấy lòng của cậu chủ nhỏ này mới được.
Mễ Nhã vừa nghĩ vừa ra khỏi thang máy, trên đường gặp phải những sinh viên đang trở về ký túc xá.
Họ không khỏi liếc nhìn cô ta với ánh mắt đầy ghen tị, cho dù cô ta đã đi rất xa nhưng họ vẫn không khỏi dõi theo suốt chặng đường.
Người bạn thấy vậy thì không khỏi trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, cho dù có nhìn tiếp đi nữa thì người đi cũng sẽ không phải là chúng ta đâu.”
“Nhìn thôi mà.” Cô gái nói, dừng một chút lại nhìn về phía Mễ Nhã, nói: “Thật mong rằng sau này chúng ta có thể có cơ hội đến hội đánh giá đan dược.”
“Được rồi, được rồi, chúng ta cứ tiếp tục cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội mà.
Đi thôi.” Người bạn khoác lấy tay cô gái, cười nói bước vào thang máy.
Sau khi nhấn nút thì người bạn lập tức lấy khăn lau tay, khiến cho cô gái thấy rất kỳ lạ: “Tại sao gần đây cậu cứ nhấn nút thang máy xong là phải lau tay ngay vậy?”
Người bạn nghe thấy vậy thì dừng tay lại, đến gần cô gái rồi nhỏ giọng nói: “Không phải là tớ muốn lau đâu, mà là không biết ai đã tởm lợm như thế. Hôm qua tớ nhìn thấy có thứ gì đó nhớp nháp dính trên nút thang máy, giống như nước mũi vậy, nên tớ không lau tay không được.”
Không chỉ phải lau tay mà người bạn này còn phải sát khuẩn tay thật kỹ sau khi trở về ký túc xá.
Sau khi nghe người bạn nói vậy thì trên mặt cô gái lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ngay cả ánh mắt nhìn vào nút thang máy cũng thay đổi.
Dừng một chút, cô gái nói với người bạn: “Hay là về sau mình nhấn nút bằng chân đi.”
Người bạn suy nghĩ một hồi thì gật đầu và cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Mễ Nhã đã kéo vali đi ra ngoài từ sớm đương nhiên không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người trong thang máy.
Nhưng cô ta biết rõ sự ghen tị của họ đối với mình khi đứng ở cửa.
Đối với chuyện này, cô ta chỉ khẽ hừ một tiếng với giọng điệu có phần khinh thường.
Với năng lực của họ mà cũng muốn đến hội đánh giá đan dược sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Mễ Nhã ổn định lại tâm trạng, sau khi giơ tay lên xem thời gian thì lập tức đổi hướng không đi đường lớn nữa, cô ta định đi thẳng qua con đường nhỏ trong khu vườn nhỏ, như vậy thì có thể tiết kiệm được chút thời gian.
Cây xanh của Huyền Học Viện được chăm sóc rất tốt, cho nên lúc này đi qua con đường nhỏ, cho dù bên cạnh có đèn gắn dưới đất chiếu sáng thì nó cũng tối mù.
Đúng lúc này, một giọng nói theo gió truyền tới “… Nhã…”, khiến Mễ Nhã giật mình dừng bước, quát lên “Ai vậy?!”, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận