Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 764

“Tiểu… Tiểu Tái đến nhà họ Phụng rồi.” Đại Vi sửng sốt, sau đó vội vàng đáp.
Lời còn chưa dứt thì Đại Vi đã cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại, cô ấy phát hiện xung quanh đã chẳng còn bóng dáng của Tống Khanh nữa.
Cùng lúc đó, Tô Tái Tái cũng vừa bước vào trong phòng khách của nhà họ Phụng.
Sự xuất hiện bất thình lình của cô khiến các vệ sĩ đang xử lý những người thuộc Lục Bộ khựng lại, họ quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đang đứng ở chỗ đó, trong lòng âm thầm giật mình.
Những người canh gác bên ngoài đâu cả rồi?!
Sao không có ai hô hoán cảnh báo họ gì hết vậy?!
“À, các người không cần thắc mắc về người ở bên ngoài nữa đâu.”
Dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của những người này, Tô Tái Tái chậm rì rì nói tiếp: “Bọn họ đã bị tôi giải quyết hết rồi, giờ tới phiên các người đấy.”
"... Cái gì?" Vệ sĩ nhìn chằm chằm vào cô.
*****
Phụng Hồng Bác đợi lâu rồi mà không thấy quản gia xuất hiện, khi đi ra ngoài, ông ta cũng không quên ôm theo Phụng Cảnh.
Nói tới cũng khá kỳ lạ, rõ ràng là lúc trước ông ta có thể dùng sợi dây nhiếp hồn đoạt xá để cảm nhận sơ động tĩnh của các vật chứa khác, cũng có thể coi như là có vật dự bị, đề phòng những lúc Phụng Cảnh không thể dùng làm vật chứa.
Nhưng bây giờ ông ta lại không hề cảm nhận được, như thể bị cắt đứt sợi dây liên kết vậy.
Phụng Cảnh là vật sở hữu duy nhất còn lại của Phụng Hồng Bác rồi, cho nên bất cứ lúc nào ông ta cũng phải ôm cậu bé theo bên mình.
Nhưng lúc ông ta vừa mới bước ra khỏi cửa, đi đến bậc thang, một tên vệ sĩ bỗng từ đâu xông tới, người đập vào tường một cái “Đùng!” rồi phun ra một ngụm máu, sau đó đập xuống đất và lăn đùng ra bất tỉnh.
Phụng Hồng Bác giật mình quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong đại sảnh thì ông ta không kìm được mà trợn to mắt.
Vệ sĩ nhà họ Phụng mà ông ta đã cất công tôi luyện rất nhiều năm, giờ đây lại bị một tay Tô Tái Tái đánh cho lăn lê bò lết.
Hầu hết bọn vệ sĩ đã nằm bất động trên mặt đất, cũng không biết bây giờ sống chết ra sao, chỉ có một số ít là vẫn còn có thể cử động, nôn từng búng máu ra trên mặt đất, cũng cố gắng gượng bò dậy nhưng vô ích.
“Cô... Tô Tái Tái!?” Phụng Hồng Bác không ngờ là cô sẽ đến đây.
Phụng Cảnh ban đầu vốn bị ông ta mang theo để làm vật chứa lúc này đã đổi thành làm con tin.
Phụng Hồng Bác lập tức ôm cậu bé ra trước mặt mình, bóp lấy cổ cậu, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái rồi lên tiếng đe dọa cô: “Nếu như cô dám lại gần đây, tôi sẽ giết nó ngay lập tức!”
“Ồ.” Tô Tái Tái tiện tay kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống, một tay chống lên tay vịn, đặt cằm lên trên, nghiêng đầu nhìn Phụng Hồng Bác.
“Ông cứ việc giết đi, ông mà giết thằng bé thì tôi sẽ giết ông ngay tức khắc luôn.”
Phụng Hồng Bác nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái: “Giết tôi à? Tô Tái Tái, cô đang gặp phùng cửu nhỉ? Cô có thể giết người sao?”
Ông ta nhìn thẳng vào Tô Tái Tái, cười khẩy: “Bị phùng cửu phản phệ dữ dội như thế nào, rồi là sẽ gặp chuyện gì, không ai có thể nói trước được, cô đánh cược nổi sao?!”
Nói xong câu này, Phụng Hồng Bác vẫn nhìn chằm chằm Tô Tái Tái, như thể muốn vạch tìm chút thay đổi rất nhỏ trong biểu cảm của cô vậy.
Nhưng không ngờ rằng, Tô Tái Tái vẫn bình tĩnh ngồi đó, điệu bộ trông vô cùng thảnh thơi, không có cảm giác gì là đang nói về chuyện của mình cả.
Cô chậm rãi lên tiếng: “Sự khác biệt giữa “tốt nhất là đừng có động vào” và “không được động vào” cũng tương đối rõ đấy.”
Phụng Hồng Bác thầm nghiến răng nói: “Vậy cô không lo nghĩ cho sư điệt của mình sao?! Đây là người thân duy nhất trong cuộc đời này của cậu ta đấy! Cô không sợ cậu ta sẽ đau lòng à?!”
“Duy nhất?” Tô Tái Tái bắt được điểm mấu chốt, nhìn Phụng Hồng Bác, hỏi đến vô cùng bình tĩnh: “Ý của ông là ba mẹ của Bé Ngỗng đã bị ông giết chết rồi?”
Trước khi đến, cung ba mẹ của Tô Hồng Bảo cũng không có thay đổi gì, cho thấy ba mẹ cậu vẫn đang rất khỏe mạnh.
Nhưng bây giờ Phụng Hồng Bác lại nói như vậy, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện trong lúc cô đến rồi.
Phụng Hồng Bác cười khẩy một cái, bàn tay đang bóp cổ Phụng Cảnh lại càng siết chặt hơn, ông ta không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao thế? Bây giờ đã biết kiêng dè rồi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận