Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 229

Miêu Đại Yên và Vệ Cát nghe xong cũng câm nín, hồi lâu sau Miêu Đại Yên mới gật đầu, trầm giọng trả lời: "Cô nói đúng lắm.”
Chờ xe taxi chở hai cô gái đi rồi, Miêu Đại Yên đứng đờ ra trong chốc lát rồi mới quay đầu nhìn về phía Vệ Cát: "Cậu Vệ à... Hình như tôi đói bụng rồi.”
Vệ Cát nghe xong cũng yên lặng gật đầu.
Thật ra cậu ấy cũng đói bụng.
Ban nãy... hình như cậu ấy đã nôn sạch rồi còn đâu.
Vệ Cát dừng một chút rồi thử hỏi: "Thế... chúng ta có nên đi ăn cái gì không?”
Miêu Đại Yên nghiêm túc nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Tuy rất đói bụng nhưng lại không có khẩu vị ăn uống gì cả.
Vệ Cát thấy bộ dáng này của chú ấy thì cũng chuyển tầm mắt nhìn về phía dòng xe cộ trước mặt: "Tôi nghĩ mình cũng không ăn nổi đâu.”
Hai người lại đứng đờ ra ở chỗ cũ một hồi lâu, cuối cùng Vệ Cát là người mở miệng trước: "Cụ nè.”
“Hử?” Miêu Đại Yên nhìn về phía cậu ấy.
“Bây giờ tôi cảm thấy... khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy cũng chỉ có thế mà thôi.” Cậu ấy dừng một chút rồi bổ sung: "Không có gì là ghê gớm cả.”
Miêu Đại Yên lập tức hiểu ý của Vệ Cát ngay, chú ấy cũng quay đầu học theo cậu ấy nhìn dòng xe cộ trước mắt, từ tốn trả lời: "Trùng hợp ghê, vì tôi cũng cảm thấy y như thế.”
Sau khi được chiêm ngưỡng “đại ma vương” như Tô Tái Tái xong, một nơi chỉ toàn là quỷ nhỏ như khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy thật sự chỉ là muỗi...
Cùng lúc đó, trên xe taxi.
Tô Tái Tái vừa “đốt cháy năng lượng” xong có hơi đói bụng, cô xoa xoa bụng rồi quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, hai mắt sáng rực hỏi: "Đàn chị, em hơi đói bụng rồi. Hay là chúng ta đi ăn BBQ đi, em bao.”
“Hả?” Khúc Nhiên tuy rất đói nhưng lại hoàn toàn không có khẩu vị ăn uống gì, cô ấy cười gượng hỏi: "Đàn em, em muốn ăn cái gì?”
“Ừm...” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Chắc ăn cánh gà đi.”
Cô bổ sung: "Là kiểu nướng đến giòn rụm, có thể dễ dàng rút xương ra ấy.”
“Ọe…” Khúc Nhiên ngẩn ngơ, sau đó quay đầu sang một bên nôn khan.
Tài xế taxi sợ mất mật, vừa cẩn thận lái xe vừa nôn nóng nhìn vào kính chiếu hậu nói: "Cô ơi! Cô đừng nôn trên xe tôi nha cô! Xe tôi vừa mới rửa xong đó!”
Trả lời ông ấy là một tiếng nôn khan tiếp theo của Khúc Nhiên.
Tài xế gấp đến mức la oang oác: "Cô ơi cô! Cô say xe nặng dữ vậy?! Chúng ta còn chưa đi được một kilomet nữa mà!”
Tô Tái Tái vừa vỗ lưng cho Khúc Nhiên vừa an ủi tài xế: "Bác tài, bác đừng lo lắng. Ban nãy chị ấy nôn hết rồi nên giờ trong bụng trống trơn à, không còn gì để nôn ra nữa đâu.”
“???”
Là vậy ư?!
Tài xế đần mặt ra, ông ấy nhìn gương mặt chân thành của Tô Tái Tái thông qua kính chiếu hậu trong xe, sau đó nửa tin nửa ngờ lái xe đi tiếp.
Nhưng... Vì sao ông ấy cứ luôn có cảm giác như thể mình đang bị gạt vậy nhỉ?
Tài xế vô cùng khó hiểu nghĩ như thế.
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của Tô Tái Tái, đương nhiên ba người Khúc Nhiên không xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi về nhà, cả đêm bọn họ đều không thể ngủ ngon giấc… Chuyện này lại không nằm trong phạm vi khống chế của cô.
Dù sao Tô Tái Tái cũng ngủ rất say.
Thậm chí ngày thứ hai, dưới sự kinh ngạc của người giấy nhỏ và đám lệ quỷ, cô dậy thật sớm, ở ngoài ban công, uể oải tập một bài quyền pháp của mấy cụ già xong, lúc này mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, đem số tiền mặt lớn mà hôm qua cô mới kiếm được chuyển vào trong thẻ của sư phụ.
Chậc… Lần sau nếu tiếp tục có “chuyện làm ăn” tới nhà, cô nên nói mấy ông chủ đó chuyển thẳng tiền vào thẻ của sư phụ cho tiện.
Cô vừa ra ngoài đã gặp Khúc Nhiên cũng mới thay quần áo, chuẩn bị ra sân chạy bộ.
Nhện Mặt Quỷ bám trên mặt cô ấy, tám cái chân của nó ôm lấy đầu Khúc Nhiên, ngủ tới gáy “Xẹt xẹt xẹt xẹt”, rất giống với vẻ mặt còn đang ngái ngủ của Khúc Nhiên, vẻ mặt như muốn rút lui.
“Chào buổi sáng, đàn chị.” Tô Tái Tái chủ động chào hỏi Khúc Nhiên, nhìn đôi mắt xanh xao và vẻ mặt đầy lo lắng của cô ấy, cô hỏi: “Đàn chị, đêm qua chị ngủ không ngon giấc sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận