Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 274

Mắng ông ấy thì được, nhưng mà mắng em trai ông ấy thì không được đâu nhé.
Mọi người nhanh chóng cản Ngô Thẩm Văn lại, sau một lúc ồn ào thì cuối cùng cũng nhờ Ngô Lục Lục gọi Ngô Hạo tới, hai người cùng kéo Ngô Thẩm Văn qua một bên uống miếng trà hạ hỏa thì mới xong việc.
Thấy Ngô Thẩm Văn bị kéo đi rồi, phó viện trưởng Tôn suýt bị đánh ban nãy mới hừ một tiếng, ông ta phủi rớt bụi đất trên người, lẩm bẩm một câu gì đó xong thì lại nhìn về phía viện trưởng Lý.
Nhưng ngay khi ông ta định nói gì đó thì lại bị Tô Tái Tái - người đang im lặng nãy giờ - lườm một cái.
Rõ ràng chỉ là một cái liếc bình thường thôi nhưng nó lại khiến phó viện trưởng Tôn không dám thốt nên lời.
Tròng mắt của phó viện trưởng Tôn hơi lập loè, ông ta có cảm giác như mình đang bị khí lạnh bủa vây, giống như là… mình đang bị ai đó dùng mũi kiếm chĩa vào cổ vậy.
Như thể chỉ cần ông ta dám nói thêm một chữ thì sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng khi Tô Tái Tái quay đầu nhìn sang chỗ khác thì cảm giác sợ hãi vì sắp chết kia lại biến mất tăm.
Lúc này phó viện trưởng Tôn mới có thể thả lỏng lại, ông ta đứng ở đằng kia ôm ngực thở dốc, mồ hôi tuôn ra như suối.
Tần Trác Thắng lập tức phát hiện ngay, thế là vội vàng quan tâm dò hỏi: “Thầy ơi, thầy bị sao thế ạ?!”
Phó viện trưởng Tôn muốn mở miệng, nhưng còn chưa nói thành tiếng thì đã cảm thấy cổ họng đau rát như bị xé rách, ông ta sợ quá vội im miệng không dám nói nữa, chỉ có thể khoát tay ra hiệu với Tần Trác Thắng, chờ một hồi lâu mới khàn khàn nói ra ba chữ “thầy không sao”.
Nhưng giọng nói khàn đặc này lại làm Tần Trác Thắng sợ hết hồn.
Rõ ràng ban nãy còn bình thường mà, sao đột nhiên lại…
Tần Trác Thắng kinh ngạc nhìn về thứ trên tay Khúc Nhiên, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.
Chẳng lẽ...?
Có điều không chờ Tần Trác Thắng kịp nghĩ kỹ thì phó viện trưởng Tôn - người đã vã mồ hôi ướt cả lưng áo - đã vỗ lên tay ông ta một cái, chờ Tần Trác Thắng quay sang nhìn mình thì phó viện trưởng Tôn mới yếu ớt mở miệng: “Trác Thắng, thầy không sao.”
Nói xong, ông ta lại vỗ lên mu bàn tay của Tần Trác Thắng lần nữa, sau đó nhéo nhẹ thêm một cái để nhắc khéo rằng: Chúng ta còn có chuyện quan trọng khác cần làm đấy.
Tần Trác Thắng đương nhiên cũng hiểu ý của phó viện trưởng Tôn.
Lần này bọn họ tới là muốn điều tra rõ xem vì sao mà Luyện Khí Viện lại có thể rèn ra thứ này.
Mặc dù không dò hỏi được nguyên do cụ thể nhưng nếu có thể đào được một ít thông tin từ trong miệng của Khúc Nhiên thì cũng không tệ chút nào.
Tần Trác Thắng gật đầu với phó viện trưởng Tôn ý bảo ông ta cứ yên tâm, sau đó rút tay lại và xoay người đi về phía Khúc Nhiên, ông ta không thèm nhìn Tô Tái Tái mà chỉ ôn tồn bắt chuyện với Khúc Nhiên.
“Bạn học Khúc à, nếu trò không chê thì để tôi xem thử cho nhé? Nói không chừng có thể nhìn ra được vấn đề của nó đấy.”
“À, không cần đâu thầy ơi.” Khúc Nhiên vội vàng từ chối, sau đó ôm con Nhện Mặt Quỷ đã cuộn tròn chặt hơn, nhất quyết không cho Tần Trác Thắng chạm vào.
Cô ấy vừa cười vừa xin lỗi ông ta: “Giáo sư Tần, tính tình của Diện Diện khá hung hăng, tôi sợ nó sẽ làm thầy bị thương mất, cho nên không cần phiền thầy đâu ạ.”
Đám người viện trưởng Lý cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Viện trưởng Lý vừa quay đầu lại đã thấy Tần Trác Thắng định chạm vào Nhện Mặt Quỷ, thế là ông ấy tạm ngưng câu chuyện về bác sĩ tâm lý rồi bước vội đến cản ông ta lại, sau đó nhíu mày nhắc nhở: “Giáo sư Tần, bạn học Khúc nói thật đấy, ban nãy có một học sinh của Cổ Võ Viện liều lĩnh muốn chạm vào nó nên đã bị thương, bởi vậy chúng tôi không dám làm phiền cậu đâu.”
Ông ấy dừng một chút rồi quay đầu lại nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, tuy rất kinh ngạc không biết sao ông ta lại đột nhiên mồ hôi mồ kê nhễ nhại và ỉu xìu như cọng bún thiu như vậy nhưng ông ấy cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nhìn về phía Tần Trác Thắng rồi hơi gật đầu: “Mời cậu và phó viện trưởng Tôn cứ tự nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận