Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 397

“Đàn chị, hay là chị về ký túc xá với em nhé, em đưa cho chị luôn nhé.”
“Được rồi.” Mễ Nhã hơi do dự một chút rồi gật đầu, nhìn Bạch Ngữ Dung nói: “Vậy chị cảm ơn đàn em trước nhé.”
“Chị cứ gọi là em Ngữ Dung là được.” Bạch Ngữ Dung cười nói: “Sau này em còn muốn nhờ vả chị giúp đỡ nhiều hơn nữa kia.”
Mễ Nhã cười đắc ý, cô ta đương nhiên biết rõ sở dĩ Bạch Ngữ Dung như vậy là bởi vì cô ta là người nhà họ Mễ.
Thế nên Mễ Nhã ngẩng cao đầu lên, giọng nói có chút kiêu căng: “Được thôi.”
Bạch Ngữ Dung mím môi cười, sau đó hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Nếu như người ngoài nhìn vào thì còn tưởng hai người này bạn thân nhiều năm rồi ấy chứ.
Mà ở thành phố C.
Lúc bà nội Bạch định quay về phòng thì bị Hứa Tần Nhã gọi lại, bà ấy dừng lại nhìn về phía bà ta.
“Cũng không có gì đâu ạ, con chỉ muốn nhắc là mẹ nhớ uống thuốc mà Ngữ Dung cho mẹ nhé.”
Hứa Tần Nhã còn chưa biết chuyện bà nội Bạch thay đổi di chúc, lại thấy thái độ của bà ấy lúc ăn cơm với Ngữ Dung vẫn còn rất tốt cho nên còn tưởng là do đồ mà con gái mình tặng rất hợp ý bà ấy.
Thầm nghĩ cuối cùng thì mẹ chồng mình cũng biết được rốt cuộc ai mới là đứa cháu gái tốt của mình rồi.
Bà nội Bạch nghe thế thì gật đầu nói: “Được, mẹ biết rồi.”
Thấy Hứa Tần Nhã không còn việc gì nữa thì bà nội Bạch mới xoay người tiếp tục đi lên lầu. Khi bà ấy về phòng mình thì bé mèo trắng đã nằm sẵn trên góc giường chờ bà ấy từ lâu rồi..
Thấy bà nội Bạch đi vào trong phòng thì nó mở mắt ra kêu “Meo” với bà ấy một tiếng, cái đuôi lắc lư qua lại, dường như đang chào hỏi bà ấy.
Bà nội Bạch thấy thế thì cười một tiếng, bà ấy đi tới vừa vuốt ve đầu nó vừa nói: “Con chờ bà ngoan thế à?”
Bé mèo trắng lại “Meo” một tiếng như là đang trả lời lại câu hỏi của bà ấy.
Bà nội Bạch nghe thế thì bật cười rồi gãi gãi cằm dưới của nó vài cái rồi mới đứng dậy đi tới bàn trang điểm, tháo đồ trang sức xuống.
Bà nội Bạch định ăn thuốc mà Tô Tái Tái đưa cho bà ấy như mọi khi thì chợt nhớ tới lời vừa nãy mà Hứa Tần Nhã dặn dò.
Tay bà ấy hơi dừng lại rồi đổi hướng sang phía cái hộp gấm.
Mèo trắng mới vừa nhảy lên đầu gối của bà ấy, tiếp theo chuẩn bị nhảy lên bàn trang điểm như mọi ngày, nhưng khi bà nội Bạch vừa mở hộp gấm ra thì nó lập tức xù lông, sau đó gào lên một tiếng vô cùng chói tai.
Âm thanh này làm bàn tay đã cầm lấy viên thuốc của bà nội Bạch hơi run lên, khiến viên thuốc rơi ngược lại vào trong hộp.
Trong lúc bà nội Bạch muốn quay đầu lại hỏi “Meo Meo, con bị sao thế” thì chú mèo trắng đã nhanh chóng nhảy phốc lên bàn trang điểm, dùng đầu ủi bàn tay của bà nội Bạch sang một bên rồi bày ra tư thế bảo vệ.
Nó cúi thấp đầu áp sát xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp gấm mà Bạch Ngữ Dung tặng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “khè khè” đầy uy hiếp.
Mỗi khi khè được mấy tiếng, nó lại quay đầu ủi bàn tay của bà nội Bạch đi, hình như là muốn bảo bà ấy tránh xa một chút.
“Sao vậy Meo Meo?!” Bà nội Bạch kinh ngạc hỏi lại, sau đó lập tức chuyển ánh mắt về phía cái hộp gấm mà Bạch Ngữ Dung tặng, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
Từ khi Tái Tái tặng bé mèo trắng cho bà ấy đến nay, nó chưa từng gào chói tai như thế bao giờ, chẳng lẽ... Viên thuốc này có vấn đề gì sao?
Bà nội Bạch lấy lại tinh thần, quyết định phải trấn an bé mèo trắng trước đã.
“Meo Meo, con đừng sợ, bà không ăn là được mà, đúng không nè?” Bà ấy vừa nói vừa vuốt ve nó.
Dường như bé mèo trắng cũng hiểu được tiếng người, nó hơi run run vành tai rồi thay đổi tư thế, từ tư thế tấn công biến thành tư thế xoay người lại và ngồi xổm xuống, cái đuôi cong về phía trước bao lấy mấy quả “măng cụt”, cuối cùng mới nghiêng đầu ngoan ngoãn “meo” một tiếng với bà nội Bạch, như thể đang nói “thật sao ạ”.
Bà nội Bạch thấy thế thì không nhịn được bật cười, vừa tiếp tục vuốt ve nó vừa nhanh miệng trả lời nói: “Thật mà, bà không ăn đâu, bà chỉ ăn thuốc mà Tái Tái tặng bà thôi. Con nhìn nè.”
Bà ấy vừa nói vừa mở chiếc hộp gỗ mà Tô Tái Tái đựng A Giao Hoàn ra, lấy một viên bỏ vào miệng mình rồi nuốt xuống cho bé mèo trắng xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận