Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 287

Nếu ông đã bảo là luôn hoan nghênh, vậy sang năm phiền ông cũng hoan nghênh bọn tôi tiếp nhé.
Lời này như mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ trong lòng của phó viện trưởng Tôn, sắc mặt ông ta xanh mét, đột nhiên rút tay về, sau khi hừ lạnh một tiếng thì xoay người đẩy đám đông ra rồi bỏ đi một mạch.
Ngô Thẩm Văn vẫn không quên nói vọng tới từ sau lưng ông ta: “Phó viện trưởng Tôn! Khi nào ông có rảnh thì tôi mời ông đi uống rượu nhé!”
Uống cái quần què chứ uống!
Phó viện trưởng Tôn tức xì khói.
Bên kia, Tần Trác Thắng đen mặt đứng trong góc nhìn từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Bạch Ngữ Dung, ông ta chẳng buồn nhìn cô ta một cái mà chỉ lạnh nhạt bảo: “Đi thôi.”
Bạch Ngữ Dung hơi cúi đầu đứng ở chỗ đó, cô ta im lặng trong chốc lát rồi mới đuổi theo Tần Trác Thắng.
Chờ đến khi ra khỏi Luyện Khí Viện, Bạch Ngữ Dung mới mở miệng: “Thầy ơi.”
Tần Trác Thắng dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu, trong mắt có chút mong đợi: “Có… có phải sau này khi luyện đan, con cũng có thể...” Có thể giống Tô Tái Tái, muốn nguyên liệu gì cũng có thể lấy và dùng tùy thích hay không?
Tần Trác Thắng hiểu ý của Bạch Ngữ Dung, nhưng nguyên liệu của ông ta cũng rất hữu hạn, lại còn hay bị phó viện trưởng Tôn cắt xén thì lấy đâu ra mà cho Bạch Ngữ Dung tiêu xài hoang phí được.
Cho nên câu nói này của cô ta không khác gì đang tát thẳng lên mặt của ông ta cả.
Tần Trác Thắng - kẻ vừa kiêu ngạo nhưng cũng vừa tự ti - lập tức lạnh mặt cắt ngang lời cô ta: “Đừng có nghĩ tới những chuyện viển vông đó nữa!”
Bạch Ngữ Dung hơi kinh ngạc, sau đó nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.
Tần Trác Thắng cũng nhận ra giọng điệu của mình quá hung tợn, ông ta thử xoa dịu cảm xúc trong lòng rồi mới cứng đờ bảo: “Con vẫn chưa rành rẽ mọi thứ, nếu để con lấy và dùng nguyên liệu tùy ý như thế là đang hại con đấy. Cho dù là “cấp thấp” thì cũng thế thôi, tóm lại con phải củng cố căn bản cho chắc trước đã!”
Tần Trác Thắng nhíu mày nói xong câu này, sau đó không đợi Bạch Ngữ Dung trả lời đã quay đầu bỏ đi mất.
Ông ta có ý tốt, nhưng lời này vào tai của Bạch Ngữ Dung lại biến thành đang ông ta cười nhạo cô ta, cho rằng cô ta không xứng được hưởng thụ ưu đãi như thế.
Bạch Ngữ Dung siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy oán hận.
Tần Trác Thắng đi một hồi, đến khi thấy Bạch Ngữ Dung không đuổi kịp mình thì ông ta mới dừng bước, sau đó quay đầu lại nói một cách không kiên nhẫn: “Con còn đứng tần ngẩn ở đó làm gì?”
Bạch Ngữ Dung mím môi đuổi theo Tần Trác Thắng, cô ta im lặng cúi đầu, giấu nhẹm cảm xúc âm u trong mắt đi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, các học sinh đều thỏa mãn đi về nhà, trên đường cả đám cứ ríu rít bàn về tin tức nóng sốt ngày hôm nay, đó là trong buổi đánh giá của Luyện Khí Viện đã xuất hiện một người cấp “Bạc Trắng” và hai người “cấp thấp”.
Đương nhiên thứ xuất sắc nhất trong đó chính là sắc mặt của phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện, quả thật là “đẹp” hết chỗ chê.
Lần này không chỉ có Luyện Khí Viện mà ngay cả Phù Lục Viện cũng hả lòng hả dạ vô cùng, sảng khoái khỏi phải bàn!
Cái gì? Có cần lo là sẽ trở mặt với Luyện Đan Viện không ấy hả?
Xời, thứ mà Luyện Đan Viện có thì Luyện Khí Viện của bọn họ cũng có đó thôi!
Đừng quên trong hai học sinh “cấp thấp”, có một người thuộc về Luyện Khí Viện của bọn họ đấy!
Giỏi không?
Tiếng trò chuyện xung quanh râm ran không dứt.
Trên đường về ký túc xá, ba người Tô Tái Tái không ngừng nghe người xung quanh bàn tán về chuyện này.
Đại Vi nghe được cứ hay che miệng cười khúc khích, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Không chỉ như thế, suốt dọc đường có rất nhiều học sinh của Luyện Khí Viện còn nhiệt tình cười chào hỏi với Tô Tái Tái nữa chứ.
Đại Vi thấy thế thì thân mật ôm cánh tay Tô Tái Tái, sau đó nũng nịu dựa đầu vào vai cô rồi thỏ thẻ: "Đàn em à, sau này việc đàn chị có thể tung hoành trong Huyền Học Viện hay không đều phải nhờ vào em cả đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận