Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 120

“Con gái của cô nói là, lần này cho cô ăn hết phần kem này đó, bảo cô đừng buồn nữa.”
Giọng nói của Tô Tái Tái vô cùng bình thản, nhưng nội dung lời nói lại làm cho người phụ nữ mặc đồ đen như bị điện giật toàn thân, cô ấy cứng đờ người nhìn chăm chăm về phía cô.
Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới lắp bắp nói: “Cô… Cô vừa nói cái gì?!”
Tô Tái Tái liếc nhìn về phía tay phải của mình, bất đắc dĩ nói tiếp: “Cô bé nói là sau này cô phải ngủ thật ngoan, nếu như không ngủ được thì hãy ôm con thỏ búp bê mà cô bé thích nhất để ngủ. Bảo cô cứ xem con thỏ búp bê đó là cô bé cũng được.”
“Cô bé nói, cô phải thật khỏe mạnh thì sau này cô bé mới có thể tiếp tục làm bé con của cô được. Nếu như cô không ngoan, không chịu nghe lời thì cô bé sẽ không thèm để ý tới cô nữa. Giống như lần trước cô bé không thèm để ý tới cô vì cô đã không ở với cô bé vào ngày sinh nhật của cô bé vậy.”
Người phụ nữ mặc đồ đen trợn to mắt nhìn Tô Tái Tái, nước mắt tràn ra trong vô thức. Đôi môi cô ấy run lẩy bẩy nhưng lại chẳng thể nói ra được một lời nào.
Nghĩ tới vừa rồi Tô Tái Tái mấy lần nhìn về phía khoảng không bên tay phải của cô, người phụ nữ mặc đồ đen dường như nhận ra điều gì đó, cô ấy đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, sau đó cũng nhìn về phía đó.
Muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến mức chẳng thể nói ra được một từ nào.
Tô Tái Tái thở dài, chỉ nhẹ nhàng trở tay một cái là đã có thể tránh thoát khỏi tay của người phụ nữ áo đen, thậm chí còn nắm ngược lấy cổ tay của cô ấy và kéo nó chạm vào không khí phía trước.
“Hầy, tôi chỉ phá lệ một lần này thôi đấy, không có lần sau đâu nhé.”
Người phụ nữ áo đen không hiểu ý của cô là gì, nhưng khi cảm nhận được cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay, cô ấy đột nhiên trợn to mắt nhìn về khoảng không trước mặt.
Rõ ràng... Rõ ràng không có gì cả, nhưng... Cô ấy thật sự cảm nhận được sự mềm mại quen thuộc truyền đến từ đó.
Tay cô ấy run rẩy, có phần tham lam tiếp tục mơn trớn, từ đôi mắt quen thuộc cho tới chóp mũi, còn có... gò má mũm mĩm mà khi trước cô ấy thích xoa nắn nhất.
Người phụ nữ áo đen nhìn về phía Tô Tái Tái, há miệng thở dốc như muốn dò hỏi gì đó.
Chờ Tô Tái Tái nhẹ nhàng gật đầu xong, người phụ nữ áo đen không thể nhịn được ngồi xổm xuống đất, sau đó che miệng bật khóc trong im lặng.
Nhưng không qua bao lâu, cô ấy lại vội vàng lau nước mắt, tiếp theo nhìn về phía khoảng không trước mặt và cố gắng nhoẻn miệng cười, tầm mắt của cô ấy không ngừng di chuyển, lại không thể tìm được nơi cần nhìn.
Cô ấy chỉ có thể dựa vào bàn tay đang được Tô Tái Tái nắm lấy để vuốt ve con gái, mường tượng lại bộ dáng ngây thơ đáng yêu của cô bé.
“Cô bé bảo cô phải ngoan thì cô bé mới có thể mau về được.” Tô Tái Tái nắm tay người phụ nữ áo đen và bình tĩnh thuật lại lời của cô bé.
Người phụ nữ áo đen nghe xong lập tức gật đầu liên hồi: "Ừ ừ, tôi sẽ ngoan, sẽ ngoan mà. Cô... cô nói cho con bé hãy mau...”
Nửa câu còn lại không thể thốt ra được vì người phụ nữ áo đen đã nghẹn ngào không nói nên lời, cô ấy chỉ có thể ngồi xổm ở đó xin Tô Tái Tái giúp đỡ, hy vọng cô có thể chuyển lời thay mình.
Tô Tái Tái đương nhiên cũng hiểu ý của người phụ nữ áo đen: "Cô cứ nói thẳng đi, cô bé nghe được.”
Lúc này người phụ nữ áo đen mới quay đầu nhìn khoảng không trước mặt, tầm mắt cô ấy dừng ở độ cao tương đương với chiều cao của con gái mình, dù đang nức nở nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng: "Bé con à, con... con nhớ về tìm mẹ nhanh một chút... nha con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận