Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 423

Cùng lúc đó, đầu của cô ta lung lay qua lại, có vẻ sắp rơi xuống đất.
… Lạ quá, cô ta đã thành ra thế này rồi, sao… lại chưa chết?
“Chết hả?” Bé mèo trắng như đi guốc trong bụng cô ta, ung dung nằm dài tại chỗ, nói: “Thật ra chết cũng đơn giản lắm, có điều tôi lại muốn linh hồn của cô trải nghiệm thử một lần tất cả những chiêu trò thủ đoạn mà cô từng làm với người khác cơ.
Chắc… Cuối cùng, ngay cả chút hồn phách của cô cũng chẳng còn sót lại tí gì cũng nên á?”
Hồn phách? Hồn phách gì cơ?
“Hửm? Cô không biết hả?” Bé mèo trắng đứng dậy, thủng thẳng duỗi người…
“Cô vừa chết ban nãy rồi đó, nhớ ra chưa?”
Còn chưa dứt lời, cuối cùng đầu của Đồng Nhược Thiến cũng rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt đất rồi “thuận lợi” nhìn về phía sau.
Sau đó, vào thời điểm con ngươi còn lại của cô ta bị dòi đâm thủng và làm mù, cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy là mình đang ngồi cạnh cửa thang máy, trên mặt đất là một vũng máu lớn.
À. Cô ta nhớ ra rồi.
Đồng Nhược Thiến bừng tỉnh.
—Vừa rồi lúc cô ta bị đập vào đầu thì đã chết rồi.
Giết cả thể xác và linh hồn nghĩa là gì, đương nhiên là hồn phi phách tán, không còn tồn tại trên đời này nữa thì mới tốt chứ.
Tô Tái Tái đứng dưới bóng cây nào đó, chậm rãi mở mắt ra, kết thúc trạng thái xuất hồn.
Cô vươn tay đón những tia sáng từ khe hở trên tán cây hắt xuống, để ánh nắng chiếu vào lòng bàn tay của mình.
Cô tự tìm thú tiêu khiển trong khi chờ bé mèo trắng và người giấy nhỏ đang che chở và bảo vệ cho nó trở về.
Mấy phút sau, người giấy nhỏ ngồi trên đầu của bé mèo trắng, hai tay chống hông trông dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Chúng em trở về rồi nè!
Dừng một chút lại tự hào bổ sung.
Còn mang theo một bé con về nữa!
Tô Tái Tái chớp chớp mắt, dở khóc dở cười nhìn về phía bé mèo con: “... Chị thấy rồi.”
------
Vài phút sau, Nghiêm Thanh đang ngồi chồm hổm dưới đất, háo hức nhìn chằm chằm cỏ Vọng Bắc Đông cùng với Chu Phổ, bỗng nhận được cuộc điện thoại do Tô Tái Tái gọi đến.
“Tiểu Tái à?”
Nghiêm Thanh vừa chào hỏi, vừa nhìn thoáng qua Chu Phổ.
Quả nhiên, người sư đệ vốn đang chăm chú nhìn cỏ Vọng Bắc Đông của ông ấy, lập tức quay đầu lại, nhìn ông ấy bằng ánh mắt sáng rực.
Như muốn hỏi “Em ấy nói gì, nói gì vậy?!”
Nghiêm Thanh vừa nghe Tô Tái Tái nói vừa đáp, dừng một chút rồi lại nhìn Chu Phổ một cái, sau đó hỏi: “Em muốn tặng một chú mèo con cho thầy sao?”
Chu Phổ lập tức gật đầu như giả tỏi, thúc giục Nghiêm Thanh nhận lấy.
Nghiêm Thanh trừng mắt nhìn ông ấy một cái, ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng: “Được, vậy thầy bảo Tiểu An lái xe đến đón em nhé.”
Trùng hợp là dạo gần đây Nghiêm Thanh cảm thấy vợ mình có hơi cô đơn, nếu có một chú mèo con ở bên cạnh bầu bạn, nói không chừng tâm trạng của bà ấy sẽ trở nên tốt hơn cũng nên.
Sau khi nói thêm vài câu với Tô Tái Tái, Nghiêm Thanh cúp điện thoại rồi tức giận trừng mắt nhìn Chu Phổ: “Cậu đừng có lúc nào cũng bày ra dáng vẻ như vậy có được không, người khác nhìn thấy còn tưởng đâu cậu thèm nhỏ dãi đồ của học sinh đấy.”
Chu Phổ?
Chu Phổ nghe xong, lẽ thẳng khí hùng ngẩng đầu lên: “Em chỉ thèm muốn đồ của Tiểu Tái thôi nhá!”
Ông ấy còn chưa nói hết, Nghiêm Thanh lại lần nữa trừng mắt nhìn ông ấy: “Nói chung bây giờ chỉ cần là đồ mà Tiểu Tái cho thì em đều cảm thấy tốt chứ gì.”
Thì đúng là vậy mà.
Chu Phổ im lặng sờ mũi, xoay người lại, tiếp tục ngồi xổm ở đó quan sát chậu cỏ Vọng Bắc Đông trước mặt.
Kể từ ngày Tô Tái Tái đưa đến, ông ấy và sư huynh ngoại trừ ba bữa cơm và xử lý việc quan trọng ra thì gần như là sinh sống bên cạnh cỏ Vọng Bắc Đông luôn vậy.
Giống như kiểu “Chúng tôi cùng bạn trưởng thành”.
Đợi sau khi Nghiêm Thanh đã gọi cho Thẩm An xong, Chu Phổ cười híp mắt nhìn cỏ Vọng Bắc Đông, chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ mở miệng nói: “Sư huynh ơi, sắp đến giờ ăn rồi kìa.”
Anh không định đi nấu bữa tối à?
“Đừng gấp, để tôi nhìn thêm vài cái đã.” Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm cỏ Vọng Bắc Đông với vẻ mặt tràn ngập yêu thương, mắt cũng không chớp một cái.
Một lúc sau, Nghiêm Thanh trông thấy thích vô cùng, rốt cuộc không nhịn được nói: “Tiểu Phổ à...”
Cách xưng hô này khiến Chu Phổ lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh, vẻ mặt kiểu “Ông là ai vậy?! Ông không phải là sư huynh của tôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận