Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 198

Tô Tái Tái dùng hai ngón tay giữ đầu nó lại.
Lúc này người giấy nhỏ mới mở mắt ra, sau đó nhìn cô và chớp mắt một cách vô tội.
Tự nhiên chị bắt em làm chi! Bây giờ em phải đi ra ngoài trừ gian diệt ác trợ giúp kẻ yếu!
“Nếu lần này còn làm hỏng vách tường nữa, chẳng lẽ em muốn chị mặt dày nhờ đàn chị Khúc gánh tội nữa hay gì?”
Làm con nhện kia gánh á chị ơi! Bảo đảm nó sẽ đồng ý!
Người giấy nhỏ nghĩ một lát rồi trả lời tỉnh bơ như vậy, sau đó còn giơ giơ thanh kiếm trong tay lên.
Bộ dáng như thể “nó mà dám không đồng ý thì em sẽ đánh đến khi nó đồng ý thì thôi”.
Tô Tái Tái ngơ người trong chốc lát rồi lại lắc đầu thở dài, cô nhìn người giấy nhỏ bằng ánh mắt đau đớn: “Rốt cuộc là ai đã dạy hư em vậy hả?”
Người giấy nhỏ không chút do dự giơ tay chỉ.
Chị chứ ai!
“Nói bậy, chị là thanh niên năm tốt (*) hẳn hoi nhé.” Tô Tái Tái cười, cô hơi lắc lư người giấy nhỏ trong tay, âm mưu dùng cách lắc cho nó choáng váng để “thuyết phục” nó cảm thấy mình nói đúng.
Ôi trời, chuyện nhỏ kiểu này cứ gác qua một bên trước đi, để em ra ngoài trừ gian diệt ác trước đã nào!
Người giấy nhỏ giãy giụa kịch liệt, hết quơ chân lại tới múa tay.
“Không cần đâu, nó chỉ tới thăm đàn chị Khúc thôi chứ không có ác ý gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Cô đè người giấy nhỏ còn đang giãy giụa xuống: “Lại đây, hai ta ngủ nướng cho đã rồi chút nữa dậy ăn bữa sáng.”
Nó không muốn ngủ! Bây giờ nó đang tỉnh táo lắm!
Đáng tiếc, cho dù người giấy nhỏ có giãy giụa cách mấy thì cũng không thoát được bàn tay ác ma của Tô Tái Tái.
Thật đáng thương.
Mà trên hành lang, con rối mới vừa đặt hoa ngoài cửa phòng của Khúc Nhiên xong thì đã lập tức nghe thấy trong phòng có tiếng động truyền tới, nó lập tức hóa thành khí đen núp vào một góc.
Khúc Nhiên vừa mới mở cửa chuẩn bị chạy bộ lập tức “ủa” một tiếng, cô ấy nhấc bàn chân suýt chút đã dẫm xuống sang một bên, sau đó thấy được một đóa hoa bé xinh đang nằm ở đó.
“Ai để hoa ở đây thế này?” Khúc Nhiên khó hiểu, cô ấy khom lưng nhặt hoa trên mặt đất lên, cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa lên mũi ngửi, cuối cùng cài nó trên vành tai.
Gió sớm thổi qua hành lang, mang theo một giọng nói như thật như giả, thậm chí nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy.
Cảm ơn chị nha...
Nhện Mặt Quỷ đang cuộn tròn thành một cục ngủ ngon lành thì đột nhiên ngửi được mùi lạ, nó lập tức nhảy dựng lên, thoắt một cái đã bám lên cửa rồi nhảy qua vai của Khúc Nhiên.
Nó ngủi tới ngửi lui như con cún, cuối cùng dừng lại ngay chỗ bông hoa mà Khúc Nhiên cài bên tai.
Nhện Mặt Quỷ khiếp sợ ngửa người về phía sau.
“Sao thế?” Khúc Nhiên sờ đầu của nó, khó hiểu hỏi.
Bà có tui rồi mà còn dám nuôi quỷ khác ở bên ngoài hả?!
Nhện Mặt Quỷ nhảy lên đỉnh đầu của Khúc Nhiên rồi ôm chặt lấy, như kiểu đang muốn kẹp chết cô ấy ngay tại chỗ vậy.
Ngặt nỗi Khúc Nhiên không hiểu gì cả, còn tưởng rằng nó đang giỡn với mình.
Cô ấy cười, duỗi tay vỗ về nó: “Nào nào, chị cần ra ngoài chạy bộ, em mau xuống đi, bị người ta thấy là không ổn đâu đấy.”
Nhện Mặt Quỷ: Đi chết đi!
------
“Sáng nay nhộn nhịp ghê nhỉ.” Tô Tái Tái nhắm mắt nằm ở trên giường cười nói.
Người giấy nhỏ: Đi chết đi!
Một giờ sau, Tô Tái Tái vừa mới bước ra khỏi ký túc xá thì đã thấy một người, cô không khỏi sửng sốt: “Thầy Chu? Sao bác ấy lại ở đây?” Không phải hôm qua ông ấy đã ngồi máy bay tới thành phố S để giảng bài sao?
Chu Phổ ôm cuốn ngồi chờ bên dưới đã lâu, vừa thấy Tô Tái Tái, hai mắt ông ấy sáng rỡ, vội vàng tới gần sau đó đưa quyển tới trước mặt cô.
“Tiểu Tái, mau lại đây, bác cho cháu mượn quyển sách này đọc nè!”
“Cháu có thể chọn không đọc được không ạ?” Tô Tái Tái ngẩn ngơ.
“Ôi dào, đọc đi cháu. Hay lắm.” Hai mắt Chu Phổ sáng lấp lánh, ông ấy dừng một chút rồi lại lấy thêm một thứ khác ra đưa cho cô: “Bác tặng cho cháu cái này luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận