Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 392

Khóe mắt Mễ Nghĩa Văn hơi run, ông ta vội ngẩng đầu nhìn về phía ba mình mà giải thích: “Ba! Con không có ý đó. Chỉ là vừa rồi… Con không nghĩ nhiều tới thế mà thôi. Con cũng vì nhà họ Mễ…”
“Thôi được rồi.” Mễ Ông Thành ngắt lời con trai: “Con vì nhà họ Mễ không sai.”
Nhưng phần nhiều vẫn là vì bản thân con.
Phần này Mễ Ông Thành không nói ra ngoài miệng. Đức hạnh con trai mình thế nào ông ta biết thừa.
Ông ta dừng lại không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Phải biết được phương pháp rèn từ chỗ tiểu Y, hơn nữa phải biết trước khi trăm họ cùng biết. Chỉ là trước mắt thì…”
Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, rốt cuộc Tô Tái Tái kia có lai lịch như thế nào vậy?”
Mễ Nhã lắc đầu nói: “Cháu chỉ biết cô ta là sinh viên được chiêu sinh nội bộ. Nhưng thực chất chuyện chiêu sinh nội bộ này cũng là vì cô ta có quan hệ với em trai của viện trưởng Ngô, lúc này mới gia nhập vào Huyền Học Viện. Vốn dĩ… mọi người không coi là có chuyện gì đáng nhắc tới, ai ngờ…”
Ai ngờ hôm đánh giá cô ta cứ thế tiến thẳng lên sơ cấp đâu ạ?
Mễ Nhã nghĩ tới đây thì không nhịn được mà hơi cắn môi dưới, vẻ mặt không cam lòng.
“Phù Lục Viện?” Mễ Ông Thành nghĩ một lát hỏi lại: “Nếu ông nhớ không nhầm thì là Ngô Thẩm Văn đúng không? Em trai của ông ấy có phải là Ngô Lục Lục mới không lâu trước đó đã lên Bạch Ngân đúng không?”
Chuyện Ngô Lục Lục tiến lên tận Bạch Ngân đã truyền khắp nơi.
Làm cho thế gia danh môn phải chú ý, đoán chắc nhiều năm qua có phải Ngô Lục Lục đã gặp được kỳ ngộ gì đó. Trong lúc nhất thời, nhà họ Ngô yên lắng mười mấy năm nay lại bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Thậm chí có người bắt đầu tìm hiểu xem Ngô Lục Lục có nhận đồ đệ hay không.
Đến cả Mễ Ông Thành cũng tính toán tìm cơ hội lân la làm quen với nhà họ Ngô.
Chỉ là không ngờ nhà họ Ngô lại có quan hệ với Tô Tái Tái hay sao?
“Chính là ông ấy đó ạ. Nghe nói quan hệ của ông ấy với Tô Tái Tái không tồi, còn có người nghe thấy ông ấy gọi cô ta là tiểu hữu ạ.” Mễ Nhã liên tục gật đầu đáp.
Cô ta mới nói tới đây, Mễ Ông Thành giật mình quay sang nhìn cô ta, lặp lại lần nữa: “Tiểu hữu á?”
Ông ta kinh ngạc xong mới nói: “Thế thì… không được tùy tiện hành động đâu.”
Nói rồi ông ta quay đầu nói với con trai: “Nghĩa Văn, con mau tìm người đi tìm hiểu cho rõ ràng lại xem rốt cuộc Tô Tái Tái này có bối cảnh như thế nào.”
Mễ Văn Nghĩa gật đầu nói: “Dạ con hiểu rồi.”
“Tiểu Nhã thì…” Mễ Ông Thành nhìn về phía Mễ Nhã, nhìn vết thương trên mặt cô ta nói: “Cháu về xử lý vết thương cho tốt rồi quay lại trường học đi, trong khoảng thời gian này tập trung vào học hành, không cần phải lo sang chuyện khác.”
“Ông nội?” Mễ Nhã kinh ngạc: “Thế còn Khúc Nhiên…”
Hai từ “Không chịu” còn chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mễ Ông Thành dội ngược trở về, cuối cùng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.
“Nghĩa Văn.” Mễ Ông Thành nhìn chằm chằm Mễ Nhã, mở miệng gọi tên con trai, nhưng lại chẳng hề quay đầu lại, tới khi nghe thấy ông ta trả lời mới nói tiếp: “Mễ Nhã là người kế thừa chức vụ gia chủ nhà họ Mễ đời kế tiếp, ngày thường dù con có bận đến đâu cũng phải dạy nó đạo lý “Chuyện nhỏ không nhịn, mưu lớn ắt loạn” chứ, trong cuộc chơi, ai mất kiên nhẫn trước sẽ thua, ngay của chuyện này mà cũng không hiểu là sao hả?!”
Nghe vậy, Mễ Nghĩa Văn lập tức vung tay tát Mễ Nhã một cái bốp, tiếng động to tới nỗi dù đứng ngoài hành lang vẫn nghe rõ mồn một.
Đánh xong, Mễ Nghĩa Văn khẽ xoay người lại, cung kính khom lưng trước Mễ Ông Thành: “Vâng, con trai nhớ kỹ rồi ạ.”
Nói đoạn, ông ta quay sang lườm Mễ Nhã: “Tiểu Nhã, con đã nhớ kỹ chưa?”
Mễ Nhã bị tát đến lệch mặt chỉ có thể lặng lẽ xoay đầu trở về, sau đó cúi người, cụp mắt, kính cẩn trả lời hệt như ba mình: “… Nhớ kỹ rồi ạ.”
Mễ Ông Thành xoa trán, ra chiều mệt mỏi, nói: “Hôm nay đến đây thôi, ba mệt rồi.”
Dứt lời, ông ta chống quải trưởng, cất bước rời đi, để lại hai cha con Mễ Nhã và nhóm vệ sĩ đứng yên tại chỗ, cung kính cúi người chào.
Mãi tới khi bóng dáng ông ta khuất sau khúc cua, Mễ Nghĩa Văn mới ngồi dậy, nhìn đám vệ sĩ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lạnh lùng nói: “Thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi tự về nhận phạt đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận