Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 297

Bách Trúc xì cười một tiếng rồi còn nói: “Hai người đó đều chẳng tốt lành gì đâu.”
Lúc Bách Trúc đang nói thì Tô Tái Tái đã tìm được tệp ghi âm mà anh ấy nói tới.
Vừa nhấn chạy thì đã nghe được giọng của Tần Trách Thắng: [Tôi muốn nhà họ Bách các anh giúp tôi trở thành viện trưởng của Luyện Đan Viện, và còn… nợ tôi một lần.]
Ồ!
… Được đấy chứ.
Tô Tái Tái cảm thấy tệp ghi âm này rất thú vị, cô quay đầu nhìn Bách Trúc nói: “Chú hai Bách, cái này có thể gửi cho cháu một bản được không?”
“Chuyện nhỏ, cháu tự gửi đi.” Bách Trúc nghe Tô Tái Tái hỏi thế thì bảo cô cứ tự nhiên, chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Nhưng sau lại không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cháu định lấy nó đem đi uy hiếp Tần Trách Thắng hả?”
“Cháu không rãnh đi làm mấy chuyện đó làm gì.” Tô Tái Tái lắc đầu, sau đó cười hì hì nói: “Nhưng cháu thấy dùng nó để làm vợt đập ruồi rất tốt.”
Nếu con ruồi không biết điều, cứ thích bay tới trước mặt mình làm phiền thì cô có thể dùng cái vợt này đập nó.
Nghĩ tới mà sướng.
Bách Trúc nghe thế thì hơi nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái một cái, thấy cô cười tới híp cả mắt thì cũng bật cười lắc lắc đầu, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước chăm chú lái xe tới tổ chương trình Huyền Linh Sư.
Trong lòng Bách Trúc còn thầm chẹp hai tiếng, cảm thấy bây giờ Tô Tái Tái cười giống một con quỷ nhỏ.
Ở bên kia, tổ chương trình Huyền Linh Sư đang bận rộn ngược xuôi chuẩn bị chào đón đạo diễn Bách.
Đạo diễn của tổ A và B cũng bởi vì có tổng đạo diễn Bách Trúc mà giờ đã tự động biến thành phó đạo diễn.
Lúc này bọn họ đang tụ tập lại cùng nhau, các nhân viên quay phim đang bàn bạc xem đợi lát nữa Bách Trúc vào thì nên bắt đầu quay từ đâu, lấy cảnh như thế nào.
Phải đảm bảo sao để tạo được một đoạn trailer hay.
“Mà này, micro đã chuẩn bị xong chưa?”
A Quần phụ trách sắp xếp chuẩn bị dụng cụ hỏi một nhân viên: “Nhớ là phải chuẩn bị thêm một cái micro dự phòng, để phòng lỡ có trục trặc xảy ra.”
Nhân viên phụ trách nhanh chóng gật đầu: “Đã chuẩn bị rồi, hai cái micro, đảm bảo nếu như có một cái bị hư thì sẽ có cái để thay liền.”
Nhưng nhân viên phụ trách vừa nói xong thì A Quần đã nhíu mày: “Sao lại chỉ có hai cái? Phải chuẩn bị bốn cái chứ? Bốn cái mà!”
“Hả?” nhân viên phụ trách bị mắng có chút giật mình: “Sao lại là bốn cái?”
“Đương nhiên là bốn cái rồi.” A Quần ném đồ đang cầm ở trên tay lên bàn, vừa trợn trừng mắt nhìn nhân viên phụ trách vừa mắng: “Hôm nay đạo diễn Bách có dẫn một người tới, sao cậu lại chỉ chuẩn bị có hai cái là sao hả?”
“Nhưng mà…” nhân viên phụ trách cảm thấy mình rất oan, anh ấy nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng mà anh đâu có nói cho em biết là đạo diễn Bách sẽ dẫn thêm người tới đâu…”
Lại không ngờ rằng lời của anh ấy lại khiến cho A Quần nổi giận, mắt của anh ta trợn trừng lên, quát lớn: “Là tôi không nói cho cậu biết hay là tôi nói rồi mà cậu không nghe thấy hả?”
Nhân viên phụ trách còn định nói gì thì một nhân viên lâu năm thấy thế lập tức chạy tới, cười ha ha nói: “Được rồi được rồi, giờ mình bổ sung thêm nữa là được ấy mà.”
Nhân viên lâu năm nhìn về phía A Quần rồi nói: “Anh Quần, thằng nhóc này mới tới nên có nhiều thứ chưa biết, để em dẫn nó đi lấy thêm đồ. Anh nghỉ ngơi tí đi nha.”
Nói xong thì đẩy nhân viên phụ trách ra khỏi phòng họp.
A Quần vẫn còn chưa hết tức giận, đứng chống nạnh thở phì phò một lúc, anh ta cố gắng hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, xoay người đá văng cái ghế, rồi mới mở cửa và đóng dập mạnh sau khi đi ra ngoài.
Hành động côn đồ hung dữ này của anh ta khiến cho mọi người còn lại ở trong phòng họp đều sững sờ, mọi người nhìn nhau một lúc rồi mới bắt đầu thầm thì bàn tán xôn xao.
“Anh Quần bị sao vậy nhỉ? Dạo này thấy anh ấy cứ khó ở sao ấy.”
“Ai biết đâu.” Một người khác nhún vai: “Chắc cãi nhau với bạn gái chứ gì?”
“Nhưng... anh Quần còn chưa có bạn gái mà...” Một người khác nghĩ một lát rồi đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận