Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 303

“Cháu cam đoan là cậu ta sẽ không hề cảm thấy nhàm chán chút nào!”
Rất kích thích nha~
Vẻ mặt Tô Tái Tái hớn hở.
Vì Tô Tái Tái đã nói đến mức đó rồi, hơn nữa Bách Trúc cũng không phản đối, cho nên những người còn lại trong tổ chương trình cũng đành phải ngậm ngùi chấp nhận mà thôi.
Có điều khi họ lặng lẽ dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau thì trong mắt cứ như là có ẩn ý gì đó nhưng lại không tiện nói ra.
Mọi người đều là người trong giới giải trí, tuy không thể tính là người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng cũng biết rõ cô đang muốn làm gì.
Trong lòng Bách Trúc cũng hiểu rất rõ, anh ấy quay đầu áp sát lại gần Tô Tái Tái, nhỏ giọng hỏi: “Nè Tiểu Tái, cháu chắc chứ?”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi hỏi: “Có làm chú khó xử không, chú hai Bách? Nếu có thì...”
“Loại chuyện nhỏ nhặt như vậy làm sao mà có thể làm chú khó xử được hả?!”
Bách Trúc ngắt lời cô, hơi cau mày rồi tiếp tục nói: “Chú chỉ lo là có những người tự mình có suy nghĩ bẩn thỉu, mà lại còn thích ba hoa khoác lác, làm ảnh hưởng đến cháu mà thôi.”
“Chú hai Bách à, chú yên tâm đi.”
Tô Tái Tái nghe vậy, mỉm cười an ủi Bách Trúc, suy nghĩ một lát rồi lại mở miệng nói với anh ấy: “Đại Khôn Hào chính là em trai họ của đàn chị của cháu, chị ấy đã sớm muốn dạy cho cậu ta một bài học rồi, chỉ là không có cơ hội đó mà thôi.”
Tô Tái Tái dừng một chút, lắc đầu thở dài: “Nghe đàn chị nói trước đây cậu ta cũng từng là một cậu bé ngoan, nhưng lại được chiều chuộng quá mức nên mới trở nên như bây giờ. Đối với một người có ý thức bảo vệ chính nghĩa như cháu mà nói, tất nhiên là phải đứng ra giúp một tay rồi.”
Dứt lời, cô chớp chớp mắt nhìn Bách Trúc, nở một nụ cười cực kỳ chân thành.
Bách Trúc?
Bách Trúc nheo mắt nhìn Tô Tái Tái một lúc, sau đó khẳng định nói: “Cậu ta từng đắc tội cháu à?”
“?” Tô Tái Tái nghe xong, khuôn mặt lộ ra có vẻ khó hiểu: “Cháu là loại người như vậy sao?”
“...”
Dựa theo kinh nghiệm quay phim nhiều năm, cũng như từng thấy vô số người nổi tiếng ngoài mặt thì một kiểu sau lưng thì một kiểu cho hay: Cháu, chắc, chắn, là, loại, người, như, vậy!
Bách Trúc không trả lời mà chỉ lặng lẽ híp mắt nhìn Tô Tái Tái.
“Đúng rồi, chú hai Bách, cháu phát hiện hình như chú có vẻ... hơi nhát gan thì phải.” Như vậy sao mà được hả? Từ giờ trở đi, chú chính là tổng đạo diễn của tổ chương trình Huyền Linh Sư đấy!
Tô Tái Tái cười chân thành một hồi lâu, phát hiện Bách Trúc không đếm xỉa tới mình, cô lại bày ra vẻ mặt “Cháu đột nhiên nhớ đến một chuyện khác quan trọng hơn”, rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác.
“?” Không phải đang nói về chuyện của cháu sao? Tại sao lại đột nhiên lôi đầu chú vào nữa?
Bách Trúc sửng sốt vài giây, tiếp tục nhìn Tô Tái Tái. Có chút thắc mắc và có hơi cảnh giác hỏi: “Cháu muốn nói chuyện gì?”
“Ban nãy cháu nghe nói phó đạo diễn đang làm đoạn phim giới thiệu đúng chứ?” Tô Tái Tái cười hì hì: “Thật ra cháu có một cách này hay lắm, vả lại còn có thể giúp chú rèn luyện dũng khí nữa đó~”
“……” Thật sao?
Bách Trúc có hơi không dám tin.
“Yên tâm đi.” Tô Tái Tái cũng đoán được Bách Trúc đang nghĩ gì, chỉ vào lá bùa màu trắng mà mình vừa đưa cho anh ấy, nói: “Lần trước chú đã tặng quà gặp mặt cho cháu rồi, giờ lá bùa này coi như là quà đáp lễ của cháu, nó sẽ bảo vệ cho chú.”
Bách Trúc nghe xong, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh con chim béo ở nhà mình, không nhịn được mà rũ mắt xuống, như muốn nói “Ồ, thật sao? Chú không tin đâu.”
Con chim ở nhà chỉ biết kéo tóc anh ấy thôi chứ bảo vệ...?
Là anh ấy đang bảo vệ mái tóc của mình thì có?!
“Chú yên tâm đi, cứ tin tưởng cháu là được!” Tô Tái Tái vỗ ngực đảm bảo.
Trong khi hai người đang nhỏ giọng thì thầm điều gì đó, đạo diễn tổ B đứng ở một bên lạnh lùng nhìn họ.
Ông ta vốn đã có một số bất mãn đối với cái người “đi cửa sau” để vào chương trình là Tô Tái Tái rồi, hơn nữa ông ta cũng đã gặp cái cậu Đại Khôn Hào kia hết một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận