Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 549

“Ô cái thằng này, nghĩ linh ta linh tinh cái gì không biết.” Ngô Thẩm Vân nhíu mày, tiếp tục nói: “Ba là người như thế hay sao?”
“...” Hóa ra ba không phải người như vậy hay sao.
Lần này Ngô Hạo còn chẳng thèm đáp lại nữa mà yên lặng nhìn Ngô Thẩm Văn.
Ngô Hạo nhìn chăm chú quá làm cho Ngô Thẩm Văn ngượng ngùng cứ như là âm mưu đã bị vạch trần thật.
Ông ta vẫy tay, lòng rối bời mà phất tay, miệng nói: “Được rồi, được rồi, thế có cho ba xem không?”
… Cái này cũng không khác gì mấy.
Ngô Hạo gật đầu, lại gần Ngô Thẩm Văn. Anh ấy cẩn thận nhấc từng ngón tay chụm như vỏ sò để cho Ngô Thẩm Văn và mình cùng quan sát.
“Ba ơi, theo ba thì lần này con có luyện khí thành công không ạ?” Ngô Hạo vô cùng kích động.
“Ba nghĩ là có thể đó.” Ngô Thẩm Văn cũng kích động.
Con trai làm việc ở Lục Bộ, tỷ lệ gặp phải nguy hiểm cao hơn ông ấy biết bao nhiêu lần. Nếu có thể luyện khí thành công thì sự an toàn sẽ được đảm bảo phần nào.
Cơ mà…
“Con trai à, hạt ngọc quỷ chất lượng tốt như thế này, con không thấy…” Ngô Thẩm Văn xoa tay, ánh mắt ánh lên vẻ thèm nhỏ dãi: “Chẳng phải con chỉ cần nửa hạt là có thể thành công mà?”
Thế thì nửa viên còn lại… Hê hê hê…
“...” Bái bai!
Ngô Hạo yên lặng nhìn ba mình, tay vội khép lại như vỏ trai, quay người rời đi.
Để lại Ngô Thẩm Văn với đầy dấu chấm hỏi.
“Ai nha! Ba chỉ nói thế thôi mà Tiểu Hạo? Nếu không thì một phần ba cũng được.”
“...” Thôi thôi.
——
“Đúng rồi, đại sư Ngô, ông đã đưa lì xì cho đàn chị Viên Tuế chưa ạ?” Tô Tái Tái cất lời hỏi.
“Tất nhiên là rồi.” Ngô Lục Lục gật đầu: “Hơn nữa tôi còn cho con bé gấp đôi cơ mà.”
Khựng lại đôi chút, Ngô Lục Lục ra vẻ tò mò hỏi Tô Tái Tái: “Tiểu hữu này, cô bảo tôi đưa bao lì xì phải chăng là vì… liên quan đến chuyện cô tìm tôi mượn bao tải kia đúng không?”
Hôm nay ông ấy đến trường học thì nghe thấy có người bị người ta trùm bao tải đánh.
“À cái đó ấy ạ…” Tô Tái Tái hơi nghiêng người, cong ngón tay hơi nghiêng đầu: “Ông cứ coi như mình hảo tâm làm chuyện tốt không lưu danh sử sách, hồi báo cho cô ấy đi.”
Thần bí cổ quái.
Thôi thôi, ông ấy không hỏi nữa đâu.
Ngô Lục Lục giận dỗi phất tay, dừng lại đôi chút rồi nói: “Nói chung là cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nghiên ngẫm cuốn sách mà cô đưa tôi. Cái khác… Tôi cũng sẽ để ý tới Viên Tuế kia.”
“Nhà họ Đồng có là cái thá gì đâu.” Ngô Lục Lục kiêu ngạo nói: “Tôi cũng chẳng phải anh tôi, kẻ nào mà dám trêu chọc đệ tử của tôi thì tôi sẽ khiến cho bọn họ ăn không hết phải gói đem về nữa cơ.”
Được, không hổ là đại sư Ngô.
Tô Tái Tái nghe xong thì giơ ngón cái tán thưởng ông ấy.
“Thế thì tôi đi trước đây, có chuyện gì thì hai ngày nữa tôi về rồi nói tiếp.”
“Được.”
Ngô Lục Lục gật đầu, nhìn Tô Tái Tái ngồi lên xe nhà họ Thẩm rồi mới quay người rời đi.
Cho tới khi họ quay về đến nhà chính thì không thấy Ngô Hạo đâu mà chỉ có mỗi Ngô Thẩm Văn ngồi đó, chân bắt chéo, chậm rãi thưởng trà.
Ngô Thẩm Văn thấy Ngô Lục Lục vào nhà thì đến mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, mở miệng: “Về rồi đấy à?”
Ngô Lục Lục gật đầu, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Anh cả, Tiểu Hạo đâu?”
Ông ấy nào có biết tiểu hữu mới vừa rồi tặng cháu trai mình cái gì đâu.
“Ồ, chắc là trốn đi vui một mình rồi.” Ngô Thẩm Văn vẫn giữ dáng vẻ thần bí kia, chờ Ngô Lục Lục ngồi xuống bên cạnh mình, duỗi tay bưng chén trà đến bên miệng, nhìn ông ấy.
Trộm đi vui vẻ á?
“Tiểu hữu tặng cho thằng bé đồ gì tốt mà làm cho thằng bé phải trộm đi vui một mình thế kia?” Ngô Lục Lục cười, lắc đầu rung đùi đắc ý, ra vẻ “người từng trải” mà cất lời: “Giờ Tiểu Hạo chưa trải sự đời mấy, sau này biết nhiều chuyện rồi thì sẽ không xử sự như thế nữa.
“…” Ừm, nói không sai.
Ngô Thẩm Văn nhấp chén trà, chẳng buồn liếc mắt.
Ngô Lục Lục đang tính thổi phồng thêm dăm ba câu thì Ngô Thẩm Văn lại mở miệng.
“Em trai à, Tiểu Tái tặng cho Ngô Hạo một hạt ngọc quỷ đấy.”
Ngô Lục Lục ậm ừ gật đầu, bưng tách trà lên uống.
Ngay sau đó…
“Phụt!”
Cũng may Ngô Thẩm Văn nhân lúc Ngô Lục Lục uống trà đã hơi nhích đi, trộm rút mấy tờ giấy.
Giờ phút này vừa hay giơ khăn giấy lên lau đống nước trên mặt sau đó ghét bỏ duỗi tay đưa khăn giấy cho Ngô Lục Lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận