Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 204

“Con biết rồi sư phụ.” Tô Tái Tái đáp lời: “Giờ con đi ngay.”
[Ừ, cẩn thận một chút nhé con.] Ông cụ Tô dặn dò thêm một câu rồi cúp máy.
Tô Tái Tái cất điện thoại đi rồi quay đầu ngây người nhìn nguyên bó bút đang được đặt ở một bên.
“Ơ kìa, không phải mấy đứa bảo là mỗi đứa một cây sao?” Tô Tái Tái khóc không được mà cười cũng không xong.
Người giấy nhỏ đã trốn vào mũ choàng từ lâu lập tức chống tay ngoi đầu dậy.
Hừ! Bọn em chỉ chọn nhiều có chút xíu thôi mà!
Cái này mà bảo là một chút xíu ấy hả?
Tô Tái Tái đau đầu nhìn bó bút tầm bảy tám chục cây trước mặt, cô thở dài một hơi, sau đó đành cam chịu mà mang nó đi tính tiền.
Khúc Nhiên bất ngờ đi vào tìm Tô Tái Tái ngay lúc này.
“Đàn...” Chữ “em” còn chưa kịp thốt ra thì cô ấy đã sững sờ vì nhìn thấy số lượng bút trên quầy tính tiền.
Khúc Nhiên kinh ngạc mở miệng: “Đàn em à... Em mua nhiều bút vậy luôn hả?”
Cô ấy dừng lại một chút: “Đúng là chương trình học của viện chúng ta… ừm, có hơi nhiều thật, nhưng cũng đâu đến nỗi cần dùng nhiều bút như vậy chứ...”
Số lượng này chắc sau khi tốt nghiệp xong vẫn có thể dùng tiếp quá, có điều là dưới thân phận “người làm công” chứ không còn là “sinh viên” thôi.
Tô Tái Tái: “...”
Cô gật đầu một cách nặng nề: “Có lẽ là... tự nhiên em nổi hứng muốn siêng năng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước cho nên mua về luyện chữ chăng?”
“...”
Đàn em à, ngay cả bản thân em mà còn nói một cách không chắc chắn như vậy thì ai mà tin cho nổi!
Khúc Nhiên không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tô Tái Tái.
-----
Chuyện được sư phụ nhờ thì đương nhiên phải tranh thủ làm cho nhanh.
Sau khi mang đống bút về ký túc xá xong thì Tô Tái Tái đã kết bạn WeChat với Khúc Nhiên, bảo cô ấy gửi địa chỉ qua cho mình trước rồi khi nào tới thời gian thì mình sẽ đi.
Làm hết những chuyện này xong thì cô mới rời đi.
Trước khi đi còn vứt quả bóng nảy mà chủ cửa hàng văn phòng phẩm tặng cô cho Nhện Mặt Quỷ.
Nhện Mặt Quỷ sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng lon ton đuổi theo quả bóng nảy.
Nhìn qua không khác gì con cún con cả.
Ừm ừm, nó đổi ý rồi, nó cảm thấy người kia là người tốt.
Nhện Mặt Quỷ vừa cắn quả bóng nảy vừa nghĩ như thế.
Nó xoay người nhảy tới bên cạnh Khúc Nhiên rồi để quả bóng nảy lên tay cô ấy, kế đến còn đặt hai chân trước của mình lên đó và dùng cặp mắt kép tròn xoe nhìn Khúc Nhiên một cách nghiêm túc.
Giờ tui cho phép bà chơi với tui đó!
Ngặt nỗi Khúc Nhiên đâu có hiểu nó nói gì, thấy nó đặt quả bóng nảy lên tay mình thì cười nói: “Em muốn tặng nó cho chị hả? Cảm ơn em nha, em dễ thương ghê á.”
Nói xong lập tức cầm quả bóng nảy, đứng dậy tính đặt nó lên ống đựng bút trên bàn.
Nhện Mặt Quỷ: ???
...Bà đi chết đi!
Nhện Mặt Quỷ nhảy phốc lên đầu Khúc Nhiên, ôm chặt lấy tính cạp cho một phát.
Quân ác ôn, trả quả bóng lại cho tui!
“?” Khúc Nhiên.
------
Tô Tái Tái hoàn toàn không biết món quà mình tặng bừa lại suýt dẫn tới một “vụ án đẫm máu”.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi báo địa chỉ cho tài xế.
Chờ sau khi xuống xe, Tô Tái Tái mới hiểu vì sao ban nãy tài xế vừa nghe được địa chỉ thì mặt mũi tươi rói ngay.
Thì ra cô đã bỏ ra tận một nghìn tệ để đi taxi... Xót của quá.
Tô Tái Tái nhìn ví tiền đã xẹp đi trông thấy của mình, sau khi thở dài một hơi thì mới vươn tay nhấn chuông cửa của căn biệt thự cao cấp trước mặt.
Chờ nói xong mục đích đến của mình, không qua bao lâu đã có một người ăn mặc như quản gia ra đón.
Thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi, đối phương chỉ sửng sốt trong giây lát đã lập tức lễ phép cúi người chào Tô Tái Tái ngay: “Chào cô. Tôi họ Ngụy, là quản gia của nhà họ Bách.”
“Cháu chào quản gia Ngụy, cháu tên Tô Tái Tái, là sư… khụ, là ông cháu bảo cháu tới ạ.” Tô Tái Tái ho nhẹ một tiếng và nói.
“Vâng, tôi biết. Trước khi cô tới thì ông Tô có gọi điện thoại tới báo trước rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận