Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 596

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn gắn dưới đất chiếu rọi đến những ngọn cây trông mờ mờ ảo ảo, như thể có vô số ma quỷ đang trốn trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Mễ Nhã, trực chờ cơ hội để hành động vậy.
Bây giờ không có gió, nhưng Mễ Nhã lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, lạnh lẽo quỷ dị.
Thật kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức dường như bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu đông đặc lại như keo dán, khiến Mễ Nhã dần cảm thấy khó thở.
Cô ta từ từ buông cái tay đang nắm lấy thanh kéo vali ra, di chuyển chậm rãi và bình tĩnh nhất có thể, như thể không muốn kích động đến thứ gì đó do hành động quá mạnh mẽ của mình.
Nhưng đôi mắt của cô ta lại không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Mễ Nhã giật mình, cùng lúc đó, âm khí từ dưới đất ập tới, lao về phía Mễ Nhã.
Mễ Nhã mặc kệ mọi thứ, xoay người nhấc chân chạy đi.
Cô ta vừa chạy vừa chuẩn bị bắt máy.
Tuy nhiên.
Một bóng người tự dưng “vụt” một cái xuất hiện trước mặt Mễ Nhã, đầu cúi thấp, tóc tai bù xù không thấy rõ được mặt mũi, lưng hơi khom, hai tay buông thõng, mười móng tay nhọn hoắt có màu xanh đen.
Không chỉ vậy, trên lưng nó còn không ngừng phát ra tiếng nhớp nháp của vô số con sên đang bò.
Quỷ sao?!
Mễ Nhã trợn tròn mắt, còn chưa kịp hét lên thì “nữ quỷ” đột nhiên ngẩng đầu lên, quỷ dị vặn cổ “rắc” một tiếng, nở ra nụ cười dữ tợn với Mễ Nhã, giơ tay phải lên rồi vung mạnh xuống!
----
Mễ Nghĩa Văn cầm điện thoại, chờ một hồi lâu nhưng Mễ Nhã cũng không nghe điện thoại.
Mãi tới khi cuộc gọi quá thời gian chờ rồi tự động tắt máy, ông ta mới nhìn điện thoại, hơi nhíu mày.
… Thật kỳ lạ!
“Sao thế?” Mễ Ông Thành ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi thăm: “Mễ Nhã không nghe điện thoại à?”
“Lúc nãy con bé nói đã tới, theo lý mà nói giờ đã tới cửa trường rồi mới đúng.” Mễ Nghĩa Văn nghi ngờ.
Mễ Ông Thành hừ khẽ một tiếng không rõ chủ ý, có hơi không vui vì cháu gái lề mề.
Mễ Nghĩa Văn thấy vậy nhanh chóng nói: “Ba, ba chờ một lát, con xuống xe đón nó.”
“Đi đi.” Mễ Ông Thành nói. Ông ta im lặng một chút rồi nhíu mày nói: “Con đi nhanh lên, không thể để Phụng Hồng Bác chờ chúng ta được.”
“Con hiểu rồi.”
Mễ Nghĩa Văn gật đầu, cùng xuống xe đi đón Mễ Nhã với bảo vệ ngồi ở ghế lái phụ.
Nhưng thời gian dần trôi, khi Mễ Nghĩa Văn tìm hoài không thấy người, lúc này ông ta mới dần dần phát hiện ra có chuyện không ổn rồi bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Ông ta vừa đi vừa lấy điện thoại ra, chờ đợi người ở đầu bên kia nghe máy đồng thời nhìn quanh.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong bụi cỏ gần đó.
Mễ Nghĩa Văn theo tiếng động nhìn lại, khi ông ta thấy trong bụi cỏ có ánh sáng, trong lòng thấp thỏm lo âu. Ông ta từ từ đi qua, mở to mắt nhìn điện thoại một lúc rồi mới xoay người nhặt lên.
Trên màn hình điện thoại đã bể nát là rất nhiều vết máu chưa khô.
---
“Ồ? Thế à… Được, tôi đã biết, ông Mễ không cần gấp. Chuyện quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm người, có gì cần thì gọi điện thoại liên lạc là được rồi. Nếu có chỗ nào nhà họ Phụng có thể giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ giúp… Được, vậy tôi không tốn thời gian của ông nữa.”
Bạch Ngữ Dung vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên cạnh, mãi tới khi Phụng Hồng Bác cúp điện thoại, cô ta đưa trà tới trước mặt Phụng Hồng Bác, đồng thời hỏi: “Ông nội, có chuyện gì thế?”
Phụng Hồng Bác nhíu mày, ông ta vừa gật đầu vừa nói: “Con bé nhà họ Mễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khuôn viên Huyền Học Viện.” Ông ta trầm ngâm một lúc rồi quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, nói: “Mất tích.”
“Mất tích á?” Bạch Ngữ Dung giật mình, đôi môi mím lại: “Sao có thể như vậy? Không phải nói trong khuôn viên Huyền Học Viện… Những thứ bình thường không thể lọt vào sao?”
“Cho nên việc này… Chắc chắn không đơn giản.” Phụng Hồng Bác trầm ngâm một lúc, nhưng không suy nghĩ ra kết quả gì, ông ta đành gác qua một bên, quay qua nói với Bạch Ngữ Dung: “Được rồi, chúng ta nói chuyện này sau đi, tới giờ lên máy bay rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận