Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 609

“Này! Bà bị gì vậy? Vừa nãy là bà tự chạy tới, làm ra vẻ tôi là người lớn, Tiểu Tái người ta có thừa nhận điều đó không? Đúng là chưa từng thấy qua loại người tự chạy tới chọc chửi như bà.” Miêu Đại Yên không nhịn được nữa, không hề trêu chọc mà lập tức tối sầm mặt lại, chán ghét nhìn bà Trình nhỏ.
Dừng một chút, chú ấy lại nhìn Trình Ngạn Xương và ba Trình nói: “Đây là người nhà của hai người đúng không? Đừng ở đây xếp hàng vào hội đánh giá đan dược nữa, mau đi bệnh viện đi, thăm khám sớm để điều trị sớm sẽ tốt hơn đó.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều đồng ý và chỉ trỏ vào bà Trình nhỏ.
“Đúng vậy, đúng là vô duyên vô cớ mà.”
“Thì đó, tự sáp lại, bị người ta nói ngược lại thì thấy mất mặt, sau đó cậy già lên mặt. Thực sự tưởng mình rất quan trọng.”
Chỉ chỉ trỏ trỏ, nói đủ thứ.
Người đầu tiên thấy mất mặt là Trình Ngạn Xương và ba Trình.
Ba Trình lập tức đưa tay kéo bà Trình nhỏ lại, vừa định kéo bà ta đi, vừa thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, chúng ta về thôi.”
Vừa nãy bà Trình nhỏ bị Hứa Tần Nhã trêu chọc trước mặt, bà ta vốn đã tức trong lòng rồi, bây giờ nghe chồng nói như vậy thì bà ta lại càng giận hơn.
Bà ta không địch lại người già, chẳng lẽ cũng không thể đấu lại người trẻ hơn sao?!
Nghĩ tới đây, bà ta lập tức hất tay của ba Trình ra, cười khẩy trừng mắt với Tô Tái Tái: “Cô ngay cả thư mời cũng không có mà chạy đến đây, không phải là muốn trà trộn chui vào sao? Đầu cơ trục lợi, nghĩ đủ mọi cách để thừa cơ hội, đây chính là cách dạy dỗ của nhà họ Bạch à?”
Đúng lúc này ——
—— “Cách dạy dỗ của nhà họ Bạch thì liên quan gì đến tiểu sư thúc của tôi? Cô ấy họ Tô chứ không họ Bạch, nếu muốn tìm cách dạy dỗ của nhà họ Bạch thì tự đi mà tìm, bớt ở đây cậy mình là người lớn mà bắt nạt trẻ con.”
“Là ai!” Bà Trình nhỏ không thể nhịn được nữa, tức giận thét lên: “Bước ra đây!”
“Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?”
Lời còn chưa dứt thì hộ vệ của Hội Huyền học đã tách đám đông ra, mở một con đường để Tiền Tam đi qua mà không có trở ngại.
Sau khi mọi người nhìn thấy huy chương tượng trưng cho thân phận mà các hộ vệ đang đeo thì họ lập tức mở to mắt, vô cùng kích động: “Này này này, đây là hộ vệ của Hội Huyền học đó! Người đến là ai vậy?”
“Wow! Nhìn huy chương của ông ấy kìa! Nó gồm hai màu vàng kim và bạc đấy!”
Không biết là ai đã kinh ngạc thốt lên, khiến mọi người đều tập trung nhìn vào huy chương của Tiền Tam.
Sau khi nhìn rõ, không chỉ Miêu Đại Yên và Vệ Cát, mà đến bà Trình nhỏ cũng sững sờ.
Họ ngây người nhìn Tiền Tam đi ngang qua trước mặt mình mà không hề nhìn đến một cái, đi thẳng tới chỗ Tô Tái Tái rồi cung kính cúi người với cô: “Tiểu sư thúc.”
Tiểu, tiểu sư thúc?!
Đây là… đang gọi Tô Tái Tái sao?!
Ba người nhà họ Trình trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn Tô Tái Tái và không nói nên lời.
Miêu Đại Yên là người đầu tiên tìm lại giọng nói của mình, chú ấy nhìn Tiền Tam rồi lại nhìn Tô Tái Tái, sau đó lắp bắp nói: “Cô, cô Tiểu Tái, đây là… ?”
“À, đây là Cụ và cậu Vệ đúng không? Chào hai người.”
Trước khi Tô Tái Tái lên tiếng thì Tiền Tam đã nhận ra hai người trước, nhiệt tình đưa tay ra bắt tay với họ, vừa bắt tay vừa nói: “Đạo quán của chúng tôi thích xem chương trình của hai người nhất, diễn rất chân thật. Đúng rồi, có nhiều người còn là người hâm mộ của hai người đấy, lát hồi tôi có thể xin vài chữ ký của hai người được không?”
“Hả? À… không thành vấn đề.” Miêu Đại Yên ngây người, cùng Vệ Cát ngơ ngác nhìn Tiền Tam, mơ hồ không biết gì cả.
“Thế thì cảm ơn hai người rất nhiều.” Tiền Tam cười ha hả, dừng một chút, ông ấy vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy tấm thư mời màu xanh lá trong tay hai người họ, thế là ông ấy nói tiếp: “Vì đều là bạn của tiểu sư thúc, hay là cùng vào đi? Đừng đứng đây xếp hàng nữa.”
“...” Miêu Đại Yên và Vệ Cát đều im lặng.
Hội đánh giá đan dược là một chuyện trọng đại của giới Huyền học, không phải là một nơi bình thường và khá nghiêm khắc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận