Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 508

“Đúng vậy.” Trình Ngạn Xương cau mày: “Không được, anh sẽ đi tìm cô ta sau khi về trường.”
Anh ta đang định cất bước, nhưng lần này lại đến lượt Bạch Ngữ Dung không nhúc nhích, và đưa tay kéo lấy Trình Ngạn Xương: “Khoan đã anh Ngạn.”
Sau khi Trình Ngạn Xương dừng lại nhìn Bạch Ngữ Dung thì cô ta mới nói: “Anh Ngạn, chuyện này anh có thể khoan đến tìm Tiểu Tái được không?”
“Tại sao?” Trình Ngạn Xương cau mày.
“Không có gì, chỉ là…” Bạch Ngữ Dung cúi đầu xuống vén tóc ra sau tai, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngạn Xương, lộ ra vẻ mặt hiền lành: “Em chỉ muốn tìm cơ hội khác để nói chuyện riêng với em ấy. Hơn nữa anh Ngạn à, hội đánh giá đan dược sắp đến rồi, anh cũng đang tập huấn, hay là đợi những chuyện này qua rồi chúng ta tính sau nhé?”
“Được thôi.” Trình Ngạn Xương suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Ở bên kia, sau khi ăn tối xong, Tô Hồng Bảo cùng Thẩm An dọn dẹp đồ đạc vào phòng bếp, rồi lấy đĩa hoa quả đã cắt sẵn ra.
Trong lúc đó, bé mèo con cứ đi loanh quanh Tô Hồng Bảo mà không hề sợ mình nhỏ con sẽ bị vô tình đạp phải.
“Bé ngỗng thật siêng năng.” Chu Phổ ngồi một bên vỗ bụng nhìn Tô Hồng Bảo đi theo sau học trò của mình, không ngừng lăng xăng chạy tới chạy lui, ông ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, cười nói: “Xem ra cậu ấy ở nhà cũng làm không ít việc đấy.”
Ở trên núi sao?
Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn sang Tô Hồng Bảo, cô suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nhìn Chu Phổ nói: “Chỉ là... nhất thời nổi hứng thôi.”
Lúc ở trên núi, mọi việc lặt vặt trong tông môn đều do người giấy nhỏ lo liệu hết.
Ba người họ mới không thèm làm mấy việc này.
Cho nên bây giờ Tô Hồng Bảo siêng năng như vậy... chỉ có Tô Tái Tái biết cậu ấy không hề siêng thật, mà là vì chưa bao giờ làm việc nhà cho nên nhất thời cảm thấy hứng thú thôi.
Cũng giống như việc người lớn dắt trẻ con đi xới đất trồng rau vào cuối tuần vậy, đó gọi là gần gũi với thiên nhiên, là sở thích cũng như là để thư giãn.
Nếu mỗi ngày đều làm thì... lại là một chuyện khác.
Có điều Chu Phổ không tin: “Sao có thể là hứng thú nhất thời được chứ? Bác thấy bé ngỗng siêng năng lắm.”
Nói xong, ông ấy hài lòng nhìn Tô Hồng Bảo đang cầm trái cây đi đến gần họ, gật đầu bảo: “Hồi còn nhỏ bác cũng thường hay ngồi ở ngoài ruộng của nhà mình suốt cả ngày, bác hiểu rất rõ loại sở thích thuộc dạng bẩm sinh này mà.”
Tô Tái Tái?
Tô Tái Tái nghe thế chỉ có thể cười gượng vài tiếng.
Cô cầm tách trà lên nhấp một ngụm để né tránh chủ đề này.
Đợi vài ngày nữa, bé ngỗng nhà cô chán rồi, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó cũng nên.
... Ừm, một lát cô phải nhắc bé ngỗng không được tùy tiện gấp hình nhân giấy rồi sai chúng làm việc nhà, bằng không thì cô cũng dự đoán trước được tin đồn sau này sẽ là “căn biệt thự bị ma ám”.
“Bác Chu, dì Ôn ăn trái cây ạ.” Tô Hồng Bảo vừa đặt đĩa trái cây xuống vừa nói với mọi người.
Chu Phổ và Ôn Liễu nghe vậy cười ha hả, liên tục khen ngợi “Ngoan lắm”.
Tô Hồng Bảo mỉm cười, dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, thấy cô khẽ gật đầu, cậu ấy mới lấy vài lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác ra, đưa cho đám người Chu Phổ mỗi người một cái.
Cậu ấy có hơi ngại ngùng nói: “Đây là bùa bình an mà cháu cố tình vẽ cho bác Chu và mọi người, tuy không phải là đồ tốt gì, nhưng nó là tấm lòng của cháu đấy ạ.”
“Cái này mà không tốt sao?” Ôn Liễu mỉm cười đặt tách trà đang cầm xuống, duỗi tay nhận lấy lá bùa màu vàng của Tô Hồng Bảo, cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ cầm lá bùa đã được gấp thành hình tam giác nhìn về phía Tô Tái Tái, nói: “Với dì mà nói, đây đã là một món quà rất tuyệt vời rồi.”
Sau một lúc, bà ấy lại nhìn sang Tô Hồng Bảo, lên tiếng cảm ơn: “Bé ngỗng, cảm ơn cháu nhé.”
——Bây giờ mọi người đều học theo Tô Tái Tái, gọi Tô Hồng Bảo là “bé ngỗng”.
Tô Hồng Bảo lắc đầu cười, cầm lấy lá bùa cuối cùng chạy vào trong: “Cháu đi đưa cho chú Nghiêm ạ.”
Như thường lệ, Nghiêm Thanh phụ trách rửa chén.
Ngay lúc Chu Phổ đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng có người gọi cho Thẩm An, sau khi đối phương nói được vài câu thì anh ấy khẽ cau mày.
Chú ý đến biểu cảm của anh ấy, ba người Tô Tái Tái tạm thời không nói cười nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận