Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 519

Họ nói những lời như “Tạm biệt người đẹp nha ~ Lần sau lại đến thăm em.”.
Khi đi ngang Tô Tái Tái và Đại Vi, họ cũng không quên hung dữ trừng mắt nhìn họ, chỉ tay vào hai người họ với vẻ “Tụi bây đợi đấy”.
Tuy nhiên, khi cái tay chỉ vào Đại Vi vừa định chỉ sang mặt của Tô Tái Tái, vừa chạm mắt với cô thì anh ta lập tức thấy sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái, cơ thể của anh ta đã phản ứng nhanh hơn não, anh ta vội vàng rút lại ngón tay đang định chỉ vào cô.
Sau khi đi ra ngoài, anh ta mới phát hiện rằng mình bất giác lại bị cô gái trong đó dọa đến nín thở, anh ta vội vàng nhìn sang đồng bọn và thầm lẩm bẩm rằng tuyệt đối đừng bị ai nhận ra điều này.
Nếu không, anh ta không biết sẽ bị cười nhạo trong bao lâu.
Nhưng tên côn đồ chắc chắn không biết rằng không chỉ riêng mình, thật ra đám đồng bọn cũng bị dọa sợ bởi ánh mắt của Tô Tái Tái.
Sau khi đi được một đoạn thì một người trong số đó mới định thần lại rồi nói với anh đại đang đi ở đằng trước: “Anh đại, chúng ta cứ thế bỏ qua cho hai con nhỏ đó sao?”
Người được gọi là anh đại nghe vậy thì dừng lại xoay người nhìn bọn côn đồ nói: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có Viên Tuế, mặc kệ hai người còn lại đi.”
Dừng một hồi, anh ta lại phì cười rồi nói: “Không phải số tiền này dễ kiếm hơn trước nhiều sao?”
Cũng đúng.
Nghe vậy, đám côn đồ nhìn nhau rồi nở ra nụ cười đắc chí.
“Được rồi, đi thôi.” Anh đại vẫy tay: “Công việc chính của ngày hôm nay đã xong rồi, ngày mai lại tiếp.”
Đám côn đồ vui mừng reo hò và vây quanh anh ta rời đi.
Còn bên đây, Viên Tuế đang đưa hai hộp kem cho Tô Tái Tái và Đại Vi, cô ấy mỉm cười xấu hổ rồi nói lời cảm ơn: “Cảm ơn hai người vừa nãy đã giúp tôi, tôi mời hai người ăn kem nhé.”
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, chúng ta đều học chung một trường mà.” Đại Vi nhận lấy hộp kem và nói với Viên Tuế.
Khi Tô Tái Tái đang định mở nắp hộp kem ra thì nghe thấy vậy, cô quay lại nhìn Đại Vi rồi lại nhìn Viên Tuế, sau đó cô mới nhìn đi chỗ khác.
—— Chẳng phải Đại Vi nói rằng chị ấy không biết Viên Tuế cũng học trường Đại học Đế Đô sao.
Nghe vậy, Viên Tuế hơi kinh ngạc, cô ấy lại nhìn Tô Tái Tái và Đại Vi, ngập ngừng lên tiếng: “Hai người… cũng học ở Đại học Đế Đô sao?”
“Ừm.” Đại Vi gật đầu, sau khi im lặng một lúc thì cô ấy định nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết nên nói thế nào mới phải, thế là cô ấy chỉ vỗ vào vai Viên Tuế rồi nói: “Mặc kệ những người đó đi, rác rưởi thì ở đâu cũng có cả.”
“Tôi hiểu.” Viên Tuế cười: “... Cảm ơn.”
Trong lúc Đại Vi định nói thêm gì đó thì quản lý cửa hàng đã trốn dưới quầy vừa nãy, mà bây giờ lại hung hăng, ra vẻ ta đây nói: “Viên Tuế! Cô lại đây!”
Khi Tô Tái Tái và hai người còn lại nhìn qua thì anh ta đã liếc mắt đi ra sau bếp trước.
Nhìn cái dáng vẻ đó của anh ta, chắc chắn là muốn ngầm khiển trách Viên Tuế rồi.
Viên Tuế mím môi, cô ấy mỉm cười với Đại Vi và Tô Tái Tái, sau đó nhỏ giọng nói “Xin lỗi, tôi vẫn đang trong giờ làm việc, sau này có cơ hội thì chúng ta lại nói tiếp” rồi quay người rời đi.
Điều này khiến cho Đại Vi chưa kịp nói ra điều mình định nói, mà chỉ có thể nhìn bóng người của cô ấy biến mất ở sau bếp, rầu não “haiz” một tiếng.
Im lặng một hồi, cô ấy lại nhìn sang Tô Tái Tái, cau mày nói: “Toi rồi, trông dáng vẻ đó của Viên Tuế, chắc chắn sẽ bị tên quản lý cửa hàng đó mắng rồi.”
Tô Tái Tái đã mở nắp hộp kem ra, múc một muỗng chuẩn bị cho vào miệng và nói: “Nếu chị lo thì chúng ta đi nghe lén nha?”
Đại Vi vừa định đồng ý, nhưng suy nghĩ một hồi thì cô ấy lại chán nản lắc đầu: “Thôi kệ đi. Nói không chừng lát hồi chị sẽ không nhịn được mà nhảy ra cãi với tên quản lý cửa hàng đó, lúc đó lại khiến Viên Tuế khó xử.”
Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Tái, chị đưa em đi ăn món khác nha?”
Tô Tái Tái gật đầu, cô không kén chọn.
Đại Vi vừa mở cửa kính bước ra ngoài vừa tiếp tục trò chuyện với Tô Tái Tái bên cạnh: “Viên Tuế đúng là đáng thương, chỉ vì lúc trước ở chung phòng với Đồng Nhược Thiến, sau đó Đồng Nhược Thiến bất ngờ qua đời, người nhà của cô ta cũng không biết nghĩ gì mà suốt ngày cứ cho rằng là Viên Tuế giở trò. Cho nên cứ mãi gây rắc rối cho người ta… Ơ? Tiểu Tái?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận