Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 217

Thế nên Bách Trúc đi thẳng tới ghế sô pha ở bên cạnh rồi ngồi xuống, móc điện thoại vừa bấm vừa chờ anh cả của mình.
Thái độ này của Bách Trúc khiến cho Tần Trác Thắng có chút giật mình, ông ta không ngờ rằng anh ấy lại có thể làm lơ mình như vậy, trong lòng ông ta có chút khó chịu.
Tần Trác Thắng liếc Bách Trúc đang ngồi tựa trên ghế bấm điện thoại một cái, ông ta đặt ly trà xuống bàn.
Lúc đáy ly chạm vào dĩa đựng ly thì phát ra một tiếng kêu khá lớn.
Hiển nhiên muốn nói rằng có người đang không vui.
... Lát nữa tôi sẽ phải khiến cho cậu cầu xin tôi.
Tần Trác Thắng kéo nhẹ ống tay áo, lại liếc Bách Trúc một cái rồi nghĩ như thế.
Lúc này, Bách Tùng và quản gia Ngụy xuất hiện.
“A Trúc?” Bách Tùng thấy em trai mình đang ở nhà thì hỏi: “Sao em về nhanh thế?”
“Vâng, em đưa con bé tới nơi xong rồi quay về liền.” Bách Trúc vừa trả lời Bách Tùng vừa cất điện thoại vào lại trong túi, hoàn toàn không để ý tới bài viết mà anh ấy vừa đăng lên weibo sẽ gây ra bao sóng gió gì ở trên mạng.
Bách Tùng gật đầu, rồi dường như giờ mới thấy được Tần Trác Thắng đang ở đây, ông ấy quay đầu lại nhìn ông ta, khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi hỏi: “Giáo sư Tần quay lại là vì còn chuyện gì nữa sao?”
Tần Trác Thắng thấy mình bị làm lơ và đối xử lạnh nhạt như vậy thì rất không vui.
Lúc này thấy Bách Tùng nói chuyện với mình thì Tần Trác Thắng mới đứng dậy rồi cười lạnh một tiếng.
“Vốn là có chuyện, nhưng bây giờ thì… đã không còn nữa.”
Bách Tùng hơi nhíu mày, mà Bách Trúc vốn định bưng chén trà lên uống cũng dừng lại, anh ấy ngước mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Tần Trác Thắng.
Tần Trác Thắng lúc này tựa như một con gà trống ưỡn ngực kiêu căng, ông ta không để ý tới ánh mắt của Bách Trúc, làm ra vẻ thở dài một tiếng rồi nói: “Tôi vốn định lấy ra lá bùa quý mà tôi cất giữ bấy lâu để cứu cụ Bách một mạng. Nhưng giờ thì…”
Ông ta lắc đầu, nhếch môi cười một tiếng giả tạo.
Ông ta nhìn về phía Bách Tùng: “Xem ra là anh Bách đây không cần rồi nhỉ.”
Bách Tùng không đáp lời, ông ấy im lặng nhìn Tần Trác Thắng một hồi lâu, cho tới khi ông ta có chút không đoán được ý của ông ấy là gì thì mới nói: “Giáo sư Tần, anh hãy nói ra điều kiện của mình đi.”
Tần Trác Thắng nghe thế thì mừng rỡ hai mắt sáng rực lên, ông ta không để ý tới lúc này Bách Trúc đã lấy điện thoại ra cầm trên tay, không biết là đang nhìn gì.
Hiện giờ Tần Trác Thắng chỉ thấy được cơ hội của mình đã tới rồi.
“Không phải là chuyện gì khó khăn, tôi nghĩ với năng lực của anh Bách đây thì anh nhất định có thể làm được cho tôi.”
Tần Trác Thắng hơi dừng lại, cố gắng nén sự kích động trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh nói tiếp: “Tôi muốn nhà họ Bách các anh giúp tôi trở thành viện trưởng của Luyện Đan Viện, và còn… nợ tôi một lần.”
“Còn việc nợ cái gì thì…” Tần Trác Thắng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chờ tới lúc cần tôi sẽ nói sau.”
Bách Tùng nghe xong thì liếc nhìn về phía Bách Trúc một cái rồi mới vừa cười vừa gật đầu nói: “… Thì ra là thế.”
Bách Tùng dừng một lúc rồi lại nhìn về phía Tần Trác Thắng một lần nữa và nói: “Giáo sư Tần, lúc nãy có phó viện trưởng Tôn ở đây nhưng anh không hề nói tới chuyện mình có lá bùa kia… Tôi đoán có phải là vì ngay cả phó viện trưởng Tôn cũng không hề biết về chuyện anh có nó, đúng không?”
“Thậm chí còn là vì anh không muốn cho ông ấy biết, nếu không thì… chắc có lẽ lá bùa kia hiện đã không còn là của anh nữa rồi.”
Mặt Tần Trác Thắng biến sắc, ông ta tránh đi tầm mắt của Bách Tùng rồi giả vờ tức giận nói: “Chuyện này không liên quan tới anh Bách đây. Tôi chỉ muốn biết là anh có đồng ý điều kiện của tôi hay không?”
Bách Tùng không trả lời câu hỏi này của Tần Trác Thắng mà lại tiếp tục nói ra suy đoán của mình: “Đương nhiên còn có một lý do nữa chính là nếu như lúc đó anh nói ra, thì món nợ của nhà họ Bách này có khi phải chia đều cho cả anh và phó viện trưởng Tôn rồi, hoặc thậm chí là hoàn toàn không có phần của anh nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận