Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 115

“Ồ.” Tô Tái Tái nghe xong thì hơi liếc mắt ra phía sau mình, nói nửa đùa nửa thật: “… Ba ruột có khác.”
“Ôi dào.” Tiền Tam thở dài vẫy vẫy tay, vừa đi ở sau lưng Tô Tái Tái vừa tiếp tục nói: “Hết cách rồi, từ sau khi anh cả ly hôn với chị dâu thì cũng chẳng có ai dạy bảo thằng bé gì cả. Chờ tới lúc nhận ra, muốn dạy dỗ thì đã muộn rồi,”
“Anh ấy thấy có lỗi với thằng bé, thành ra có muốn dạy cũng không dám nặng tay.”
“Không sao, người nhà không quản được thì sau này ra đời là có người quản ngay ấy mà.” Tô Tái Tái gật đầu, an ủi Tiền Tam.
Tiếc là Tiền Tam nghe xong câu này không những không cảm thấy được an ủi mà còn ôm lấy ngực, đứng im tự nghĩ một lúc lâu rồi mới nhăn nhó nói: “Tiểu sư thúc, người… người có chắc là người đang an ủi tôi không thế?”
Hay là đang xát muối châm chọc ông ấy đấy hả?
Dù gì thì tôi đây cũng đã là đàn ông tuổi trung niên rồi, dù cho mỗi ngày có rèn luyện tập võ, cố gắng nâng cao và bảo vệ sức khỏe thì trái tim cũng không thể so với người trẻ được.
Sư thúc ơi, người cũng nên nể tình sư điệt tôi là người đã có tuổi rồi chứ…
“?” Tô Tái Tái cảm thẩy khó hiểu, cô quay đầu lại nhìn Tiền Tam một lúc rồi nói: “Nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
Dù sao thì ông chủ ngài đây cũng đã trả hai lần tiền cho công đánh cháu đích tôn của dòng tộc còn gì.
“…” Sư điệt lớn tuổi không còn gì để nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn tiểu sư thúc.
“… Thế giờ cho ông cái này thì ông có vui lên được chút nào không?” Tô Tái Tái nhìn thấy Tiền Tam mếu máo như thế thì làm bộ nghĩ ngợi một chút rồi đưa cây kiếm nhỏ lúc nãy cho ông ấy.
“Cái gì?” Tiền Tam khó hiểu nhìn về phía cây kiếm nhỏ.
Chờ tới lúc ông ấy nhìn rõ đó là cái gì thì đôi mắt trừng to ra.
Mà Tô Tái Tái thì trả lời vô cùng đàng hoàng: “Cây tăm xỉa răng.”
Hở…
Bây giờ Tiền Tam không có thời gian để càm ràm Tô Tái Tái, bởi vì ông ấy đã bị cây kiếm nhỏ hút hết sự chú ý rồi, hai mắt ông ấy sáng rực, ông ấy chà lau hai bàn tay lên áo đạo sĩ mấy lần rồi mới cung kính đưa hay tay lên nhận.
Vừa kích động nhận lấy cây kiếm nhỏ, vừa cười nói: “Ôi chao… Cái này, cái này quý quá tiểu sư thúc ơi.”
… Tôi thấy ông có ngại miếng nào đâu ha.
Tô Tái Tái liếc xéo Tiền Tam một cái, lông mày nhướng lên, cười như không cười nhìn ông ấy.
Tiền Tam cầm cây kiếm nhỏ chỉ bằng cây tăm xỉa răng mà vui vẻ không thôi, bộ dáng vui mừng của ông ấy bây giờ y như người giấy nhỏ.
Tiền Tam vừa ngắm nghía cây kiếm nhỏ, đầu cũng không có ngẩng lên nhìn Tô Tái Tái mà lại cười nói với cô: “Tiểu sư thúc, có một cây tăm à, hình như… không có đủ dùng á.”
Tiền Tam nói xong câu này thì mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái thấy thế thì yên lặng lùi về sau một bước nhỏ.
… Thật đáng sợ.
“Ông không muốn thì trả lại cho tôi cũng được.”
Tô Tái Tái vừa mới nói xong, từ cuối cùng nói ra còn chưa hết âm, tay còn chưa kịp đưa ra thì Tiền Tam đã vội vàng cất cây kiếm nhỏ vào trong áo đạo sĩ của mình.
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tô Tái Tái cũng giật mình.
“Hì hì hì… Tiểu sư thúc đã cho thì đương nhiên là tôi phải quý giá trân trọng nó rồi.” Tiền Tam xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt nhìn Tô Tái Tái, làm gì còn cái vẻ tiên phong đạo cốt nữa chứ.
Tô Tái Tái thấy Tiền Tam như thế thì cũng có chút ngượng ngùng, cô gãi gãi sóng mũi rồi nói: “Trước khi tôi đi thủ đô thì sẽ làm thêm một cái cho ông.”
Lần nào cũng chỉ có thể cho Tiền Tam mấy thứ đồng nát khiến cho Tô Tái Tái cảm thấy hơi xấu hổ.
“Thiệt… thiệt hả tiểu sư thúc? Cảm ơn tiểu sư thúc nha.” Tiền Tam ngơ ra một giây rồi lập tức vui vẻ, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận