Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 146

Cô ấy vừa nhắc tới vấn đề này ba người còn lại sôi nổi nhìn về phía người quay phim, ý đồ nhìn xuyên qua máy quay mà nhìn thẳng vào tổ đạo diễn, tìm đáp án.
Mấy giây sau họ mới nghe thấy tiếng của đạo diễn truyền ra từ bộ đàm của người quay phim.
“Tới nơi rồi các cô các cậu sẽ biết thôi.” Đạo diễn hơi ngừng lại một chút rồi nói: “Trước khi tới nơi cảm phiền không mở cửa sổ xe nhìn lén.”
“Thần bí như thế cơ à?” Miêu Đại Yên cười nói.
Thế rồi chẳng hiểu thế nào chú ấy cũng thấy có hơi thấp thỏm: “Đạo diễn ơi, chắc lần này các người không chơi lớn đâu đúng không? Các anh các chị mà chơi lớn thật là tôi nhảy xuống xe chạy trốn đấy nha.”
Mấy chiêu quăng miếng tạo điểm nhấn cho chương trình này là nghề của Miêu Đại Yên nên thường chú ấy đảm đương chuyện tấu hài cho chương trình.
Bình thường Miêu Đại Yên nói như thế xong thì kiểu gì bên phía tổ chương trình cũng vang lên tiếng cười khúc khích.
Cơ mà hôm nay, Miêu Đại Yên nói xong thì bộ đàm cũng im bặt không có tiếng động gì cả.
Chuyện này không những làm cho Phương Hiểu Tuyết tạm thời không chải tóc cho búp bê mà đến cả Khúc Nhiên nhân lúc này ngủ gật cũng mở bừng mắt.
“Ê này nha…” Miêu Đại Yên có hơi không nhịn được nữa: “Các người tính chơi lớn thật đấy à?”
Bộ đàm tiếp tục im lặng trong chốc lát, mãi sau mới vang lên tiếng của đạo diễn: “Tới rồi mọi người sẽ biết.”
Cái gì mà tới rồi sẽ biết cơ? Nói không rõ ràng thì bọn họ không ngủ được đâu!
Nếu không phải là xe đã lăn bánh thì Miêu Đại Yên thật sự muốn chạy thẳng tới chỗ xe của đạo diễn, nắm cổ áo người ta mà lắc thật mạnh.
Một tiếng ba mươi phút sau đó tức là mười một giờ ba mươi phút đêm.
Là lúc mà bốn người Khúc Nhiên đứng trên vùng đất trống hoang vu, cách vùng cỏ dại cao đến nửa người, ngơ ngác nhìn ngôi biệt thự đang xây dở kia mà mãi mới hít một hơi khí lạnh.
“Non xanh nước biếc… Khu biệt thự?” Miêu Đại Yên càng nói càng nâng tông giọng.
Chú ấy quay đầu trừng mắt nhìn tổ đạo diễn, chỉ vào khu biệt thự trông như đám quái thú trong đêm đen, gào lên với tổ đạo điễn.
“... Ừa đúng.” Đạo diễn im lặng một lúc mới trả lời.
Miêu Đại Yên nghe thấy thế thì không hề do dự mà quay người đi thẳng tới chỗ đỗ xe: “... Không được. Tập này tôi không quay nữa đâu. Các anh các chị gọi người khác đến đây đi.”
Vệ Cát im lặng đi theo, ngầm phụ họa theo quyết định của Miêu Đại Yên.
Về phần Khúc Nhiên, cô ấy có hơi do dự đứng ở đó. Cô ấy hết nhìn về khu biệt thự lại nhìn sang hai người Miêu Đại Yên bên kia, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng quyết định là quay về thôi.
Tuy rằng tiền công tăng gấp ba đúng là nhiều thật nhưng… nơi này quá nguy hiểm.
Học trò nhỏ như cô ấy không nên động tới thì hơn.
Đạo diễn thấy thế thì nhanh lẹ liếc mắt nhìn qua người lên kế hoạch - chị Hà, bản thân đạo diễn và phó đạo diễn cùng đứng dậy cản ba người kia lại, khép nép khuyên nhủ.
“Ôi nào ba cô cậu này, đừng vội thế chứ. Hay là chúng ta thương lượng lại chút thế này nhé. Nếu ba người thấy tiền công có hơi thấp thì chúng tôi tăng lên gấp bốn lần nha. Bốn lần được không nè?”
Đạo diễn còn chưa nói xong đã bị Miêu Đại Yên cắt ngang: “Vốn dĩ vấn đề không nằm ở tiền công. Đạo diễn này, chắc là mức hiểu biết của ông về huyền học không thâm sâu nên không cảm thấy chỗ này có cái gì nhưng thật ra nơi này cực kỳ nguy hiểm.”
Miêu Đại Yên dừng lại một chút rồi nói: “Đến cả những người ở Huyền Học Viện còn nói rằng “Không thể động chạm linh tinh, chỉ có thể để cho nó tự bình ổn trở lại”. Ông lại muốn chúng tôi vào thăm chỗ này này ấy hả? Làm không ổn thì không chết cũng tàn phế đấy!”
Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng gật đầu, nhìn về phía chị Hà rồi nói: “Cái này không sai, giảng viên trường tôi từng nói tơi chuyện này rồi.”
Nói rồi cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn, kiến nghị một cách vô cùng chân thành: “Đạo diễn, không thì chúng ta kiếm chỗ khác đi, nơi này quá nguy hiểm.”
Đạo diễn với chị Hà thì không để ý tới “giảng viên” mà Khúc Nhiên nhắc tới còn Vệ Cát thì lại quay qua nhìn cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận