Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 709

Thịnh Ngạo Tình thấy thế thì tức giận đập lên bàn, thậm chí cô ta còn hung tợn liếc mắt với Tần Trác Thắng.
Trong mắt ngập tràn sự khinh thường, cô ta cũng chửi thêm một câu "Đúng là một kẻ vô dụng!"
Nhưng lúc này cả người Tần Trác Thắng đang ở đó, ông ta cúi đầu ngồi ở đằng đó, không nhúc nhích gì như một pho tượng, chìm đắm vào trong thế giới của mình.
Dường như chẳng hề nghe thấy lời chửi rủa của Thịnh Ngạo Tình.
Mảnh vỡ hạt ngọc quỷ chính là mục đích đến lần này của nhóm người Nghiêm Thanh.
Tuy hai thanh kiếm kia là hiện vật lâu đời và quý giá nhất trong Hội đấu giá lần này. Nhưng đối với người bình thường mà nói, hai thanh kiếm này không hề có giá trị.
Đa số những người có mặt ở đây đều là doanh nhân, hai thanh kiếm này tuy tốt nhưng lại có sát khí quá nặng. Hoàn toàn không phù hợp với quan điểm “dĩ hoà vi quý”.
Cho dù có treo lên làm đồ trang trí trong nhà thì cũng sợ sẽ rước phải vận xui.
Kiếm phái trong Cổ Võ Viện đã suy tàn từ lâu, hơn nữa đây còn là một cặp kiếm hiếm người biết dùng, nên đương nhiên không có nhiều người tham gia đấu giá.
Vì vậy mà Ôn Liễu đã thuận lợi giành được hai thanh kiếm này.
Thịnh Ngạo Tình thấy thế “hừ” một tiếng, đập bàn đứng dậy, tức giận bước ra khỏi phòng đặt riêng, đi về phía chỗ giao dịch.
Cô ta không tin là cái người vừa bị phá sản đó lại có tiền để mua những thứ này!
Tần Trác Thắng vẫn ngây người ngồi đó, một lúc sau mới đỡ tay vịn, chật vật đứng dậy, ngơ ngác bước ra ngoài.
Về việc Thịnh Ngạo Tình đi đâu, hiện tại ông ta không quan tâm một chút nào.
Không chỉ Thịnh Ngạo Tình, mà ngay cả khi đang có người đứng tranh chấp với thành viên của Huyền Học Viện lúc Tần Trác Thắng đi đến cửa phụ, ông ta cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Người đang tranh cãi với hộ vệ chính là Lão Trương - người trước đó đã đưa Chung Trần Thuận đến bệnh viện rồi lại một mình trở về đây.
Tấm thiệp mời mà ông ta đang cầm trên tay là do ông ta lén lút lấy từ chỗ Chung Trần Thuận.
“Y dà, đây là thiệp mời của tôi nè. Tại sao lại không cho tôi vào chứ? Mấy cậu nhìn đi, tấm thiệp mời này là thật mà.”
“Xin lỗi. Một khi Hội đấu giá đã bắt đầu thì không cho phép bất kỳ ai vào nữa.” Hộ vệ không thèm nhìn Lão Trương mà chỉ lạnh nhạt nói: “Vả lại tấm thiệp mời ông đang cầm không phải là của ông, cho nên mời ông về cho.”
Lão Trương nghe thế cực kỳ bất mãn, còn muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn của hộ vệ khiến ông ta phải ngậm miệng, không dám lên tiếng.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ông ta đành phải sờ mũi, cười nói: “Vậy... lần sau tôi đến cũng được...”
Ông ta bước một bước lại quay đầu nhìn một cái, rời đi một cách vô cùng miễn cưỡng.
Đến khi Lão Trương đã biến mất khỏi tầm mắt, mấy người hộ vệ mới nhìn nhau một cái, âm thầm khinh bỉ.
Hội đấu giá Huyền Học là trò trẻ con hay gì?
Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ cho người khác vào giữa chừng.
Nghĩ đến đây, hộ vệ lại chậm rãi lắc đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen từ từ chạy vào cửa phụ.
Hai người hộ vệ của Huyền Học Viện không khỏi liếc mắt nhìn qua, khi thấy chiếc xe đang chạy về hướng này, họ lại ngạc nhiên nhìn nhau.
Đừng nói là lại có người thiển cận muốn tham gia Hội đấu giá vào lúc này nữa nhé?
Hội đấu giá của Hội Huyền Học không phải là nơi mà chỉ cần có tiền có quyền là có thể tùy tiện ra vào. Muốn giở thói ngang ngược mà không nhìn xem đây là đâu...??!
Hai người hộ vệ đang oán thầm trong lòng, nhưng đến giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy Tiền Tam bước xuống ghế phụ lái thì họ đồng loạt mở to hai mắt, tim đập thình thịch.
Họ nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng mở bộ đàm liên lạc với đầu bên kia, nhỏ giọng nói: “Thưa quản lý Ngải, Đạo Trưởng Trong Núi đã đến cửa phụ rồi.”
[Cái gì?!] Gần như ngay lập tức, giọng nói của quản lý Ngải từ đầu bên kia của bộ đàm truyền đến.
Ông ấy chỉ do dự vài giây rồi nói: [Mời ông ấy vào đi.]
Hội Huyền Học nhớ rất rõ cảnh tượng tại hội đánh giá đan dược.
Vị Đạo Trưởng Trong Núi này phải gọi Tô Tái Tái một tiếng sư thúc, vả lại trong tay Tô Tái Tái lại có huy chương duy nhất của Hội Huyền Học.
“Vâng.” Hộ vệ đáp, cuộc gọi còn chưa kết thúc, anh ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiền Tam đi vòng ra ghế sau xe, mở cửa giúp người kia.
Điều này khiến hai người hộ vệ lại được dịp mở to mắt.
“Quản, quản lý...”
[Có chuyện gì nữa?]
“Đạo trưởng dẫn theo người tới...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận