Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 494

"Ồ thế thì…” Tô Tái Tái kéo dài chữ cuối, thấy Nghiêm Thanh nhìn mình với đôi mắt tha thiết mong chờ thì không nhịn được mà bật cười, sau đó gật đầu: "Được thôi ạ."
Ba người họ lập tức chuyển sang trạng thái vui vẻ, Nghiêm Thanh xoa xoa tay, miệng cười hê hê: "Vậy… Tiểu Tái này, em tính làm gì với phần của thầy thế?”
"Ờm… Để lát nữa em nói với thầy sau nhé?" Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Em phải đi xem đàn chị luyện tập đến đâu rồi đã.”
"Đàn chị, luyện tập?" Nghiêm Thanh khó hiểu đáp.
Ngay lúc Tô Tái Tái đang định nói gì đó thì lại có một cuộc gọi đến, Tô Tái Tái nhìn xem là ai gọi, thì ra là của Tô Hồng Bảo.
Cô mỉm cười với Nghiêm Thanh và hai người kia, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại, không để ý tới biểu cảm sững sờ của ba người Chu Phổ khi cô lấy cái điện thoại cục gạch ra.
Thấy Tô Tái Tái đã đi khá xa, ba người họ mới cau mày tụ lại với nhau, tỏ ra vô cùng áy náy.
"Thực sự là Tiểu Tái đã giúp mình nhiều như vậy mà chúng ta lại chưa làm được gì cho Tiểu Tái hết.” Nghiêm Thanh tự trách mình, dừng một chút, lại nhìn về phía Chu Phổ: "Sư đệ này, bình thường chú kỹ tính hơn tôi đấy, sao mà ngay cả chuyện này cũng không để ý gì đến vậy?"
“?!” Có kỹ tính luôn hả trời?! Chu Phổ ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thanh, gương mặt trưng ra biểu cảm "Sao tui hổng biết chút gì luôn zị cà?!".
Chẳng qua là tôi có anh làm nền nên mới được tôn lên vậy thôi, sư huynh à!
Chu Phổ nghĩ thông rồi, lập tức quay đầu nhìn Thẩm An: "Tiểu An, sao em không nhắc thầy?"
"?!" Thẩm An dở khóc dở cười.
Ôi thầy ơi, thầy cho rằng bình thường thầy và sư bá chưa đủ khiến con nhọc người phải không ạ?
Hơn nữa… Có lẽ vì từ trước đến nay Tô Tái Tái luôn tạo cho họ cảm giác rằng cô cực kỳ ổn, cho nên mới khiến cho Thẩm An cũng bỏ qua những chi tiết này nhỉ?
"Xin lỗi thầy ạ, sau này em sẽ chú ý hơn."Vai vế của anh ấy thấp nhất trong ba người, ngoài thành thật nhận sai ra thì anh ấy có thể làm gì khác hơn đây?
"Vậy…” Nghiêm Thanh nhìn hai người còn lại: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Trong nhà không có con gái lại thành vấn đề nan giải cho ba người họ.
"Hay là gửi lì xì được không?” Chu Phổ gãi gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mặc dù có hơi tầm thường một tí nhưng mà vẫn “mạnh” hơn là đãi Tiểu Tái ăn thịt nhỉ?”
"Cũng có lý.” Nghiêm Thanh gật đầu, nhìn hai người, sau đó chỉ chỉ vào những “bảo bối” Tô Tái Tái cho trong nhà kính của Chu Phổ, nói: "Mấy cái này chỉ một hai miếng thịt thì không giải quyết được gì, mà nếu có thì cũng phải tính bằng mấy chục xe chở thịt.”
Nghiêm Thanh dừng một chút, lại gật đầu: "Vẫn nên gửi lì xì đi… Số to to tí.”
Chu Phổ và Thẩm An đều gật đầu đồng ý.
Tiếc là Tô Tái Tái hiện không có mặt ở đây, chứ cô mà nghe được ba người bọn họ bàn bạc như vậy, phỏng chừng chỉ mong sao bọn họ đổi lại mấy chục xe thịt mất thôi.
Thế này thì lương thực của mấy “bé thú cưng” sau núi lại bị hụt đi rồi.
"Bé Ngỗng, sao đột nhiên con lại nhớ tới tiểu sư thúc mà gọi điện thoại vậy.” Tô Tái Tái cười.
"Tiểu sư thúc ơi.” Tô Hồng Bảo ở đầu bên kia điện thoại chậm rãi nói: "Con tới thủ đô thi đấu rồi ạ."
Tô Tái Tái: "?!"
"Con còn kiếm thêm được chút tiền lúc trên đường đến đây đấy ạ.” Tô Hồng Bảo nhìn xấp tiền trong tay rồi nói với Tô Tái Tái ở đầu bên kia điện thoại: "Đủ cho con với sư thúc ăn một bữa no nê rồi ạ."
-----
Tô Hồng Bảo đến thủ đô, làm sao mà Tô Tái Tái có thể để cho cậu ấy đãi khách được chứ?
Sau khi nói thêm vài câu thì hai người cúp điện thoại. Tô Tái Tái báo lại tình hình đại khái cho ba người Chu Phổ rồi chạy đi đón Tô Hồng Bảo.
Nhưng ba đồng chí kia vừa mới tự kiểm điểm “Mình không hiểu chuyện” xong, đương nhiên là sẽ không để Tô Tái Tái đi một mình như vậy.
Thế là Thẩm An trực tiếp lái xe, đi đón Tô Hồng Bảo cùng với Tô Tái Tái, Nghiêm Thanh sẽ về nhà nấu ăn, còn Chu Phổ thì chạy đi mua chút đồ ngon về thiết đãi Tô Hồng Bảo từ phương xa đến.
Sau khi biết Tô Hồng Bảo định đến khách sạn, Nghiêm Thanh lập tức vỗ ngực bảo bạn nhỏ cứ đến nhà mình ở đi.
"Bé Ngỗng, con thấy sao?" Tô Tái Tái nhìn Tô Hồng Bảo, mỉm cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận