Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 246

“Ba!” Bách Trúc rũ mắt nhìn ông cụ Bách, chỉ vào con chim béo đang giở thói ngang ngược trên đầu mình: “Nó bới đầu con kìa.”
Ông cụ Bách tức giận trợn trắng mắt: “Bới đầu con mấy cái có sao đâu? Dù sao con cũng nhiều tóc mà.”
“???” Ủa ba ơi, ba có phải ba ruột của con không vậy?
“Hơn nữa.” Ông cụ Bách dừng một chút, sau đó chậm rì rì mở miệng: “Con cũng từng bẻ chậu tùng của ba mà, coi như giờ trả nợ xong xuôi rồi đó.”
“???” Tính vậy mà cũng được nữa hả?
Bách Trúc nghe xong thì cảm thấy người ba già của mình không đáng tin cậy chút nào, thế là dứt khoát quay sang nhìn về phía Bách Tùng.
“Anh...” Chữ “cả” còn chưa kịp nói ra thì anh ấy đã im bặt vì thấy được biểu cảm trên mặt của Bách Tùng.
Ơ kìa anh cả ơi, sao tự nhiên vẻ mặt của anh lại tràn ngập cảm xúc “hâm mộ” thế?
Tính ra là giờ dù ở trong nhà hay ngoài đường thì cũng chẳng ai thèm nể mặt anh ấy hết đúng không?!
Đạo diễn nổi tiếng Bách Trúc tức tối nghĩ như thế, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của việc tham gia vào các chương trình giải trí để tăng cao mức độ nổi tiếng của bản thân.
----
Chín giờ tối.
Bạch Ngữ Dung chờ ở sân bay nửa tiếng, cuối cùng cũng thuận lợi đón được Hứa Tần Nhã.
“Con chào mẹ.” Bạch Ngữ Dung vừa mới đi qua đón thì đã nhìn thấy băng gạc trên cánh tay phải của Hứa Tần Nhã.
Cô ta kinh ngạc cầm tay của Hứa Tần Nhã lên nhìn, sốt ruột dò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ... mẹ bị sao thế ạ?”
“Không sao đâu con.” Hứa Tần Nhã thấy Bạch Ngữ Dung quan tâm mình như vậy thì trong lòng rất ấm áp, bà ta vỗ về tay cô ta một cách thân mật, sau đó lạnh giọng đáp: “Do một con súc vật cào mẹ.”
Cào?
Bạch Ngữ Dung vừa nghe đã hiểu ngay.
Cô ta đã từng gặp con mèo trắng mà Tô Tái Tái tặng cho bà nội Bạch rồi, nó thật sự rất đẹp.
Nhưng từ bé Bạch Ngữ Dung đã không ưa gì lũ chó mèo này, cô ta cảm thấy tụi nó bẩn chết đi được.
Nhưng mà... cũng không biết có phải là do tâm lý ghét ai ghét cả tông chi họ hàng hay không mà cô ta còn ghét con mèo kia hơn bình thường gấp bội phần.
Có lẽ là vì đôi mắt của nó quá lanh lợi chăng?
Cho nên bây giờ khi nghe Hứa Tần Nhã nói như vậy xong, Bạch Ngữ Dung lập tức thở dài một hơi: “Con mèo là thế đó, bình thường trông có vẻ đáng yêu thế thôi chứ tính tình sáng nắng chiều mưa lắm. Dù mình có đối xử tốt với nó cách mấy thì chỉ cần mình trêu nó một chút thôi là nó sẽ cào mình ngay.”
Cô ta dừng một chút, khi thấy Hứa Tần Nhã cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của mình thì mới nói tiếp: “Hôm nay nó có thể cào mẹ, nói không chừng một ngày nào đó nó cũng sẽ cào bà nội mất. Mẹ à… không ấy mình tìm cơ hội nào đó nói bà nội đem tặng nó đi?”
Hứa Tần Nhã cười lạnh một tiếng: “Bà nội con làm gì chịu nghe lời mẹ.”
Bà ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Thôi gác chuyện này qua một bên đi, hiện giờ chuyện của con mới là quan trọng nhất, chờ sáng mai hai mẹ con mình sẽ đến nhà cũ của ông hai Bạch của con.”
“Còn chuyện con mèo đó... Để từ từ rồi mình tính tiếp.” Hứa Tần Nhã thờ ơ nói.
“Vâng ạ.” Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Con nghe mẹ hết.”
Nói xong cô ta còn chủ động xách hành lý thay cho Hứa Tần Nhã rồi dẫn bà ta đi ra ngoài.
Suốt dọc đường đi cả hai vừa nói vừa cười, dù là ai nhìn thấy cảnh này thì cũng sẽ không tài nào tưởng được hai người họ không phải là mẹ con ruột.
Ngày hôm sau.
Tô Tái Tái dựa theo lời kể của bà nội tìm được ông Trần, vừa gõ cửa không bao lâu, cô đã thấy một ông cụ đi ra mở cửa cho mình.
“Cháu là...” Ông Trần nhìn Tô Tái Tái, nghi hoặc hỏi.
“Cháu chào ông Trần, cháu tên là Tô Tái Tái. Bà nội bảo cháu tới chỗ ông lấy chìa khóa ạ.” Tô Tái Tái cười với ông ấy.
“Cháu… cháu là Tô Tái Tái hả?!” Ông Trần kinh ngạc hỏi lại: “Thế người ban nãy cũng tự xưng là Tô Tái Tái đến lấy chìa khóa là ai?! À đúng rồi, còn có một người khác đi cùng, tự xưng là mẹ của cháu nữa đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận